Lúc Mặc Lộ Túc đi đến cửa thì Thủy An Lạc rốt cuộc cũng bò dậy, gọi người đang định mở cửa.
Mặc Lộ Túc quay đầu lại, một tay cầm vào tay nắm cửa, ánh mắt nhìn về phía Thủy An Lạc.
Sắc mặt của Thủy An Lạc có chút quẫn bách. Cô nhìn không được phải nói: “Đàn anh, anh không thử nghĩ kỹ lời của em một chút được sao?”
“Anh đã biết rồi.” Mặc Lộ Túc nói rồi dứt khoát xoay người rời đi.
Thủy An Lạc: “...”
Má nó, biết cái đầu anh ý mà biết!
Thủy An Lạc nhìn cánh cửa bị đóng lại, không thể không nói đây là một tên thiểu năng.
Lúc Sở Ninh Dực trở lại thì Thủy An Lạc đang dùng tư thế chỉ hận không thể chết đi mà nằm sải lải trên sofa, mặc kệ Bánh Bao Đậu muốn làm gì thì làm trên người mình.
Sở Ninh Dực đi tới vỗ đầu cô một cái. Thủy An Lạc ngẩng đầu lên rồi sau khi Sở Ninh Dực ngồi xuống thì gối đầu lên đùi của anh, nói: “Hiện tại em hoàn toàn cảm thấy rằng chỉ số IQ của đàn anh có vấn đề thì phải?”
“Là chỉ số EQ có vấn đề hay là IQ?” Sở Ninh Dực nói rồi cúi đầu nhìn vợ mình.
Thủy An Lạc làm động tác giao nhau ngay trước ngực: “Anh đừng nói chuyện nữa!”
“Xem ra em cũng biết rồi.” Sở Ninh Dực mỉm cười nói.
Thủy An Lạc trợn trắng mắt, sau đó kéo Bánh Bao Đậu đang ôm ngực của cô xuống đất.
Bánh Bao Đậu: “...”
Bánh Bao Đậu đứng im tại chỗ chớp chớp mắt, sao tự dưng lại xuống dưới rồi.
Sở Ninh Dực cười cười sờ đầu con gái: “Đi tìm anh Bao Rau chơi đi.”
“Lớn đùng rồi còn đòi ti mẹ, có xấu hổ hay không.” Thủy An Lạc liếc mắt nhìn con gái mình.
Bánh Bao Đậu làm một cái mặt quỷ với mẹ mình rồi sau đó chạy đi, không cho ăn thì thôi.
Thấy con gái chạy đi rồi, Thủy An Lạc liền nắm lấy tay của Sở Ninh Dực nghịch nghịch, sau đó nói: “Chú nói gì với anh vậy?”
“Hỏi tình hình của Tân Nhạc chứ không nói gì khác. Lộ Túc thành ra cái bộ dạng này, ông ấy cũng phải có trách nhiệm.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói rồi tựa người vào tay vịn sofa, xem tivi, thấy không có gì hứng thú liền dời mắt đi.
Thủy An Lạc thở dài, đàn anh không tự hiểu ra thì ai cũng không giúp được anh cả.
***
Mới sáng sớm Tân Nhạc đã bị mẹ mình gọi dậy, bởi vì Thương Huy đến tìm cô.
Nhưng mà lần này thái độ của mẹ Tân Nhạc với Thương Huy đã khác lúc trước rồi. Thương Huy cũng hiểu nên vẫn lễ phép như lúc trước.
Tân Nhạc ngáp ngáp bước ra, nhìn thấy Thương Huy đang ngồi trong phòng khách liền nói: “Không đi tìm Lí Tử đi còn tới đây làm gì?”
Thương Huy híp mắt nhìn Tân Nhạc đi đến ngồi đối diện anh ta: “Cậu đã sớm biết chuyện này rồi sao?”
“Không biết, hôm họp lớp thì đàn anh kia chỉ nói với tôi rằng sẽ mang Lí Tử đi, ai mà biết cậu lại không biết chứ.” Tân Nhạc ôm gối rồi nhìn Thương Huy có chút đồng tình.
Hai bàn tay của Thương Huy siết chặt, anh ta ngừng một chút rồi nói: “Tôi đã hỏi qua Lí Tử rồi, chuyện lúc trước đúng là do mẹ tôi làm cho nên tôi quyết định đưa cô ấy ra nước ngoài.”
“Hả? “ Tân Nhạc còn đang ngáp, vừa nghe thấy câu này thì lập tức dừng lại: “Ra nước ngoài?”
Thương Huy gật đầu: “Tôi trở về vốn là vì cô ấy, nếu như mẹ tôi không buông tha cho cô ấy thì để tôi đưa cô ấy đi.” Thương Huy nói, giọng điệu có chút tự giễu.
Tân Nhạc không phát biểu ý kiến, dù sao cô cũng chỉ là một người ngoài. Thương Huy làm được đến mức như vậy thì cô cũng không biết đó là tốt hay là không tốt nữa.
Cho nên Tân Nhạc chỉ là một người lắng nghe, đối phương vui là được.
Thương Huy nói chuyện với Tân Nhạc xong xuôi thì đứng dậy chào tạm biệt.
Tân Nhạc tiễn anh ta ra đến tận cửa rồi dựa người nhìn theo: “Tuy rằng tôi không biết vì sao cậu lại chọn cách trốn tránh, thế nhưng tôi vẫn hy vọng cậu sẽ được hạnh phúc.”