Tân Nhạc bật ngón cái cho cô một like, “Cái này được đấy, có điều bà nịnh cả mẹ tôi làm gì? Ngang với nhà tôi nịnh anh Sở của bà rồi đấy.”
Thủy An Lạc đảo mắt, ừm một tiếng, đáp lời cô, “Em không hiểu đâu.”
Không nịnh mẹ em, làm sao mà nói lời hay ý đẹp đỡ cho sư huynh được, không nói được lời hay ý tốt thì hai người coi như hết phim rồi còn gì!
Nhưng những điều này, Thủy An Lạc không thể nói với Tân Nhạc, cho nên điều này khiến người ta rất phiền lòng.
Ba Tân Nhạc huých mẹ Tân Nhạc một cái, mở lời, “Chúng ta ăn thôi, ăn thôi, cất đồ đi, lát nữa về nhà rồi xem. Hôm nay là Tết ông Táo, hiếm khi ba mẹ Tiểu Thương có thời gian ăn cơm cùng chúng ta.”
Sắc mặt của mẹ Thương Huy đã khó coi lắm rồi, dường như không có nổi tâm tình miễn cưỡng diễn trò nữa.
Ngẫm lại thì, gia đình họ làm trong ngành ngân hàng, coi trọng gia đình Tân Nhạc cũng vì gia đình Tân Nhạc có hai thiên tài, nhưng bây giờ thì sao, đã bị nhà người ta ngó lơ, người ta còn đưa người ngoài tới, cho nên mẹ Thương Huy rất phật lòng.
“Tôi vào nhà vệ sinh một lát.” Mẹ Thương Huy lạnh lùng nói, sau đó đứng dậy rời đi.
Sắc mặt của cha Thương Huy cũng có vẻ khó chịu, nhưng ông vẫn giữ thái độ lịch thiệp đúng mực.
Tân Nhạc nhận được tin nhắn của lớp trưởng, báo rằng người đã đến cả rồi. Tân Nhạc vội vàng nhắn lại rằng mẹ Thương Huy vừa vào nhà vệ sinh rồi. Tân Nhạc nhìn dòng tin nhắn OK mà lớp trưởng vừa nhắn lại, sau đó nhìn Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc nói nhỏ gì đó vào tai Tân Nhạc. Tân Nhạc gật đầu, nhắn lại một câu cho lớp trưởng, sau đó cô cất điện thoại đi, quay người lại, đối mặt với Thương Huy, “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, có vài chuyện tôi muốn nói với cậu.”
Thương Huy vẫn luôn quan sát những động thái giữa hai người. Lúc này anh ta cũng như đang xem kịch, liền gật đầu với Tân Nhạc rồi đi ra ngoài.
Ba Thương Huy nhíu mày, Thủy An Lạc vội vàng nói, “Bác Thương làm ở ngân hàng ạ? Nhà cháu cũng liên quan đến lĩnh vực này đó ạ.”
Ba Thương Huy miễn cưỡng gật đầu với Thủy An Lạc.
Bánh Bao Đậu đùa cho ba mẹ Tân Nhạc cười hết cỡ. Tân Dương đang mải mê ôm chỗ CD mà thưởng thức, cho nên Thủy An Lạc đứng dậy rất tự nhiên, bước ra ngoài.
Lúc này Lí Tử và lớp trưởng cũng vừa đến tầng năm. Lớp trường muốn vào phòng vệ sinh, đưa túi cho Lí Tử giữ hộ, “Em ở ngoài đợi anh một lát, anh đi một lát rồi về ngay.”
Lí Tử gật đầu, không khỏi hỏi lại, “Có phải ăn phải cái gì hỏng rồi không? Mà sao hôm nay lại tới đây?”
“Có lẽ thế, anh không nhịn nổi nữa, anh vào trước đây, em mệt thì cứ ngồi bên kia đợi anh nhé.” Lớp trưởng nói xong, lê cái thân mập mạp của mình vào phòng vệ sinh.
Nhà vệ sinh nam và nữ ở đây chỉ cách một bức tường, lối đi ở bên ngoài giống hệt nhau.
Lí Tử ngồi xuống băng ghế dài ở một bên, chỉnh lại quần áo của lớp trưởng, vắt trên cánh tay mình.
Lớp trưởng thò đầu ra nhìn Lí Tử đang ngồi ở bên ngoài, sau đó cầm điện thoại nhắn tin cho Tân Nhạc.
[Lí Tử đang ở trước cửa phòng vệ sinh, cậu ở đâu rồi, mau đưa Thương Huy tới đây đi.]
Tân Nhạc nhận được tin nhắn, cúi đầu xem, sau đó ngẩng lên nhìn Thương Huy đang đứng trước mặt cô, “Chúng ta qua bên kia nói chuyện đi.”
“Bên đó là phòng vệ sinh mà.” Thương Huy nhắc nhở cô.
“Vừa hay, chưa biết chừng nói chuyện xong tôi muốn vào phòng vệ sinh thì sao?” Tân Nhạc có vẻ rất thản nhiên, nhưng có trời mới biết cô không muốn qua đó tới chừng nào.
“Tân Nhạc, rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Thương Huy đứng nguyên tại chỗ, nhưng ánh mắt thâm trầm vẫn hướng về cô.
Tân Nhạc như vậy rõ ràng là cố ý.