“Ai chà, đứa bé này đáng yêu quá.” Mẹ Tân Nhạc nắm lấy bàn tay nhỏ của Bánh Bao Đậu, “Con mấy tuổi rồi?”
“Bà ơi, con gần ba tuổi rồi.” Bánh Bao Đậu lại trả lời giòn tan, bé con rất thức thời nên không để lộ tên ở nhà của mình.
Tân Nhạc nhìn Thủy An Lạc, dùng ánh mắt nói với cô: Con gái bà sắp thành thần rồi đấy.
Thủy An Lạc đáp trả: Biết làm sao giờ, ba nó là thần thật mà.
Chỉ có điều sắc mặt của mẹ Thương Huy hơi khó coi, bà nói nhỏ với chồng mình, “Sao lại đưa cả người ngoài tới vậy?”
Giọng nói của mẹ Thương Huy không quá lớn, nhưng không quá nhỏ, cho nên về cơ bản tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.
Thủy An Lạc nhìn Tân Nhạc, Tân Nhạc nhìn cô. Hai người trao đổi ánh mắt với nhau, chỉ có họ hiểu được.
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn mẹ của Thương Huy, “Con không báo trước đã tới đây đúng là không phải, nếu như mọi người thấy không tiện, vậy con xin phép về trước.”
Thủy An Lạc nói câu này rất đúng mực.
Chỉ có điều câu nói này được nói ra sau khi mẹ Thương Huy nói vậy, cho nên nó giống như đánh thẳng vào mặt mẹ Thương Huy vậy.
Nếu như là người khác, chắc sẽ thấy ngượng ngùng mà cúi đầu không nói gì nữa.
Nhưng Thủy An Lạc không giống vậy, vấn đề của bà nhiều như vậy, tôi sẽ chỉ thẳng ra, dù sao tôi cũng nói đúng sự thật, nếu bà cảm thấy tôi ngáng chân, vậy thì tôi sẽ đi, nhưng bà cũng không khá hơn là bao đâu, khách của người ta, bà lấy tư cách gì mà đuổi đi?
Thương Huy nhờ phục vụ lấy thêm bát đũa, điềm đạm trả lời, “Cô là bạn của Nhạc Nhạc, tất nhiên cũng là bạn của tôi, có gì mà tiện với không tiện chứ.”
“Nhưng bà vừa bảo chúng con là người ngoài.” Bánh Bao Đậu mếu máo chỉ tay vào mẹ Thương Huy, dáng vẻ đáng thương ấy khiến người ta vô cùng đau lòng, “Dì Nhạc và mẹ quan hệ tốt thế, trời vừa sáng mẹ con đã dậy đi siêu thị mua quà cho ông bà, tại sao lại nói con và mẹ là người ngoài?”
Sắc mặt của mẹ Thương Huy đã biến thành một màu xanh lét, ánh mắt bà nhìn con trai cũng có vẻ không vui.
Mẹ Tân Nhạc khựng lại, nụ cười trên môi bà cũng trở nên lúng túng. Bà nhìn Thủy An Lạc, “Đến thì đến thôi, còn quà cáp làm gì?”
Thủy An Lạc làm như không có chuyện ban nãy xảy ra, đưa tay lấy túi xách của mình, sau đó lấy từ bên trong ra một vài chiếc đĩa CD và hàng tặng kèm không phát hành của “Vương Phi”, đưa đĩa CD cho Tân Dương, quà thì đưa cho mẹ Tân Nhạc, sau đó mới nói, “Trước kia Tân Nhạc có nói dì đang thích phim “Vương Phi”, vừa đúng lúc con nhận được ít đồ từ một người bạn. Dì xem xem nếu thích thì cứ nhận, bên trên có chữ ký của Phong Phong đấy ạ.”
“Ôi chao, thật sao, con bé này có lòng quá.” Mẹ Tân Nhạc hưng phấn nhận lấy món đồ.
“Ôi má ơi, tất cả CD phim của Phong Phong, bản nào cũng có chữ ký của anh ấy, bây giờ có tiền cũng không mua được đâu, tuyệt quá đi.” Tân Dương xem từng chiếc đĩa một, càng xem càng hưng phấn.
Thủy An Lạc cười dịu dàng đáp lại.
Tân Nhạc đưa tay kéo Thủy An Lạc, thì thầm vào tai cô, “Tình huống gì đây?”
“Tối qua tôi chạy qua nhà Phong Điên vơ vét đấy, vốn còn định vơ thêm ít nữa, thế nhưng anh ấy bảo nhiều quá thì không quý nữa, cho nên chỉ lấy chừng này thôi, sao nào, đủ để thu phục mẹ và em trai bà rồi chứ.” Thủy An Lạc híp mắt trả lời, ánh mắt hướng về phía Thương Huy, cô khẽ gật đầu với anh, coi như chào hỏi.
Thương Huy cũng đang nhìn cô, chỉ có điều Thủy An Lạc không hề thích nụ cười đó của anh ta chút nào.