Tân Nhạc hơi nhíu mày, “Không phải tới đó là biết ngay sao?”
Tân Nhạc nói xong, không cần biết anh ta có đi theo hay không, bước thẳng về phía đó.
Lúc này Lí Tử đang cúi đầu chơi điện thoại. Cô không muốn đến nơi này cho lắm, dù sao hôm qua cũng vừa gặp Thương Huy ở đây.
Nhưng lớp trưởng nói hôm nay có hẹn với một khách hàng lớn, sức khỏe bố chồng gần đây không tốt, cô chỉ có thể đi theo.
Mẹ Thương Huy vừa ra ngoài đã nhìn thấy Lí Tử đang ngồi nghịch điện thoại. Bà vốn dĩ đã không vui, lúc này lửa giận trong lòng lại bốc lên ngùn ngụt.
“Sao cô lại ở đây?” Giọng nói của mẹ Thương Huy có vẻ bén nhọn hơn nhiều.
Thương Huy đang định đi qua đó, Tân Nhạc đã đưa tay kéo lại, “Đừng nóng vội, cứ nghe đi, biết đâu sẽ có thu hoạch gì ngoài ý muốn thì sao.”
“Cậu có ý gì?” Thương Huy càng ngày càng tỏ rõ thái độ bực bội của mình.
Tân Nhạc nhún vai, không trả lời lại cậu ta.
Lí Tử ngẩng đầu lên. Nhìn thấy mẹ Thương Huy, cô kinh ngạc vội vàng đứng dậy, không khỏi nắm chặt lấy quần áo trong tay.
“Bà Thương.” Lí Tử điềm tĩnh chào hỏi.
Mẹ Thương Huy vốn đã bực bội trong lòng, nhìn thấy Lí Tử càng muốn xông lên đánh người, nhưng cổ tay bà đã bị lớp trưởng nắm lấy.
Lớp trưởng kéo Lí Tử ra sau lưng, khuôn mặt mũm mĩm của anh ta hiện rõ vẻ không vui, “Bà Thương đang muốn làm gì vậy?”
“Ôi, đây không phải là con trai nhà họ Chu đấy sao, suýt quên mất hai người đã kết hôn, một tên xấu xí với một bông hoa tàn tạ, đúng là xứng đôi vừa lứa.” Mẹ Thương Huy cay nghiệt nói.
“Bà nói ai là bông hoa tàn tạ?” Lớp trưởng phẫn nộ hỏi lại.
“Thứ đàn bà mà con trai tôi chơi thừa chỉ có người xấu xí như cậu mới cần thôi.” Mẹ Thương Huy càng nói càng khó nghe.
Thân thể Thương Huy đột nhiên căng cứng, nhưng lúc muốn bước qua đó cứ bị Tân Nhạc sống chết túm về, bởi vì trọng điểm còn chưa nói ra cơ mà.
Nhưng lớp trưởng bị bà ta nói như vậy, cô cũng rất tức giận.
Thủy An Lạc theo hai người ra ngoài bỗng đi tới vỗ lên vai cô, sau đó cất bước về bên đó.
Hơi thở của Thương Huy càng nặng nề hơn, dường như muốn chạy qua đó ngay lập tức, nhưng nhìn sự bảo vệ mà lớp trưởng dành cho Lí Tử, lửa giận trong lòng càng ngùn ngụt, người phụ nữ này không cần sự bảo vệ của cậu ta.
“Cậu yên lặng tí đi, nếu không phần dạo đầu chọc giận mẹ cậu ban nãy sẽ uổng phí hết, xem cho kỹ nhé.” Tân Nhạc nhỏ giọng nói, trong giọng cô nói thể hiện rõ sự ghét bỏ.
“Bà Thương, mong bà nói năng tôn trọng người khác một chút, chồng tôi không xấu, cho dù xấu cũng đẹp hơn tấm lòng xấu xa của ai đó nhiều.” Lí Tử mím chặt môi, nắm lấy cánh tay của lớp trưởng, trầm giọng đáp trả.
“Con khốn này mày nói gì đấy hả? Mày dám mắng tao cơ à?” Mặt bà Thương hiện rõ sự giận dữ của mình.
“Ôi chao ôi, bà Thương, bà đi vệ sinh thôi mà làm sao lại đánh nhau với người ta thế này?” Thủy An Lạc bước tới, nheo mắt nói.
Bà Thương nhìn thấy Thủy An Lạc, sắc mặt cũng không đỡ hơn tí nào, “Lại là cô?”
“Đúng là trùng hợp, ban nãy uống hơi nhiều nước, bà Thương làm việc trong ngành ngân hàng nhỉ, nghe nói còn tốt nghiệp đại học Harvard cơ mà, sao nói năng lại không chú ý thế. Những lời như xấu xí, tàn hoa dập liễu bà nói ra không sợ hạ thấp thân phận của mình hay sao?” Giọng của Thủy An Lạc nhẹ như không, quay đầu nhìn lớp trưởng bên cạnh, ừm, tuy hơi béo, nhưng rất đáng yêu mà, xấu chỗ nào chứ?
“Cô là cái thá gì chứ?”
“So với bà Thương đây, có lẽ tôi không là cái thá gì thật, dù sao thì tôi cũng chỉ là người thôi.” Thủy An Lạc vẫn mỉm cười như trước.
“Chuyện này liên quan gì tới cô, lẽ nào tôi có quan hệ với con khốn này? Đúng là cá mè một lứa.” Bà Thương cười lạnh.
“Bà Thương, mong bà nói năng chú ý một chút, đừng làm tổn thương người vô can, tôi và con trai bà đã không còn quan hệ gì với nhau nữa rồi.” Lí Tử nghiến răng nghiến lợi nói. “Cho nên bà Thương đây không có quyền đối xử với những người bên cạnh tôi như vậy.”