Khi Thủy An Lạc đến khách sạn, cô ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực, “Ở đây hả anh?”
“Sản nghiệp của nhà họ Mặc.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói, anh còn đang ôm theo con gái nhỏ không chịu đi bộ của mình.
Bánh Bao Rau được mẹ dắt tay, vươn tay ra giật giật cái mũ trên đầu, khuôn mặt nhỏ có vẻ bực bội, “Mẹ, cởi mũ.”
Thủy An Lạc dẫn thằng bé vào, đến sảnh của khách sạn mới cởi mũ ra. Lúc này, sắc mặt của Bánh Bao Rau mới tốt hơn.
“Xin chào quý khách.” Nhân viên phục vụ cười ngọt ngào với Sở Ninh Dực, “Quý khách đi mấy người ạ?”
“Tìm người.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói, không có biểu cảm gì đặc biệt, khiến cho người ta có cảm giác anh rất kiêu ngạo lãnh đạm.
Thủy An Lạc ôm con trai lên bằng một tay, ngay sau đó đã thấy Sở Ninh Dực đón lấy thằng bé.
Thủy An Lạc cười híp cả mắt gọi điện thoại cho Tân Nhạc, hỏi xem cô ấy ở đâu, họ đã tới rồi.
Tân Nhạc nói cô đợi một lát rồi ngắt điện thoại.
Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó cô mới nói, “Tân Nhạc đang xuống rồi.”
Sở Ninh Dực khẽ gật đầu. Nhân viên phục vụ lập tức đi tới rót nước, chỉ hận không thể phóng điện giật chết Sở Ninh Dực luôn, còn thêm cả hai em bé đáng yêu này nữa, đúng là quá hút mắt, chỉ có vị mẹ này là không ai nhìn thấy!
Đúng vậy, không ai nhìn thấy!
Thủy An Lạc, “...”
Ôi, cái thời đại coi trọng nhan sắc này.
Khi Thủy An Lạc còn đang lẩm nhẩm, Tân Nhạc đã chạy xuống, nhìn thấy Sở Ninh Dực mà không khỏi khựng lại, lập tức thu gọn bước chân hơi quá đà của mình, cô lí nhí chào hỏi, “Sở tổng cũng đến à.”
Sở Ninh Dực vẫn không có biểu cảm gì.
“Cô Nhạc.” Bánh Bao Đậu vươn tay ra đòi bế, giọng nói ngọt ơi là ngọt.
Tân Nhạc đưa tay ra bế con bé lên, chạm nhẹ lên gương mặt bầu bĩnh của bé, sau rồi mới nhìn Thủy An Lạc, “Lên tầng thôi, để tôi kể chuyện đó cho bà nghe.”
Thủy An Lạc gật đầu, quay đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực, lúc này anh đang cầm điện thoại nhắn tin, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thủy An Lạc, đáp lời cô, “Chú với Mặc Lộ Túc đang ở đây, anh đưa Bánh Bao Rau qua đó.”
“Cũng được.” Thủy An Lạc nhún vai, cô dẫn theo Bánh Bao Đậu đi cùng Tân Nhạc, trên đường đi, Tân Nhạc nói với Thủy An Lạc mọi chuyện đang diễn ra ở bên này.
Sở Ninh Dực cất điện thoại. Anh ôm Bánh Bao Rau dậy, đi vào gian phòng của Mặc Lộ Túc.
Đi đến bên ngoài phòng, Thủy An Lạc chửi thề một tiếng, “Như vậy cũng được nữa hả? Phiên bản hiện thực của mẹ chồng độc ác ép cô bé Lọ Lem bỏ đi à? Đối tượng xem mắt của cậu không biết tí gì sao? Không phải cậu ta học giỏi lắm sao?”
“Lí Tử cũng giỏi lắm, đây là trận đấu trí giữa hai thần đồng mà.” Tân Nhạc trả lời.
“Tôi cảm thấy lớp trưởng lớp bà khá tốt đấy, ở bên cạnh người đàn ông như vậy mới hạnh phúc được.” Thủy An Lạc nghiêm túc mở lời.
Tân Nhạc vươn tay ôm lấy Thủy An Lạc, “Hầy, hết cách rồi, tình yêu của lớp trưởng lớp tôi thuần khiết đến nỗi khiến người ta nghẹn họng, không biết phải khuyên bảo thế nào, dù sao chúng ta có trách nhiệm giúp Thương Huy biết được sự thật này, kết quả tồi tệ nhất là Thương Huy không có động thái gì, lớp trưởng phải chính thức ra tay, hơn nữa cho dù tôi có muốn tìm một người đàn ông dự phòng thì với dạng mẹ chồng như này, tôi cũng không ưa nổi.”
Thủy An Lạc gật đầu, đây là cách nhìn nhận đúng đắn.
Tân Nhạc mở cửa gian phòng, nói với người bên trong, “Ba, mẹ, đây là bạn cùng học với con, tên là Thủy An Lạc.”
Thủy An Lạc nhìn người bên trong, nhận ra ngay bố mẹ của Tân Nhạc, quá đơn giản, Tân Nhạc rất giống bố mẹ cô ấy. Cô lễ phép chào hỏi, “Chào chú, chào dì, con có làm phiền mọi người không ạ?”
Sắc mặt của mẹ Thương Huy không tốt lắm, nhưng sắc mặt của ba mẹ Tân Nhạc rất tốt, “Ai da, không đâu không đâu, con tới đây mà chúng ta không ở nhà, ngại quá, ngại quá.”
Đôi mắt to tròn của Bánh Bao Đậu đảo một vòng, sau đó con bé mở miệng gọi rất tự nhiên, “Con chào ông bà, chúc ông bà Tết ông Công ông Táo vui vẻ.”
Một câu nói của Bánh Bao Đậu khiến ba mẹ Tân Nhạc như gục ngã, cô bé này đáng yêu quá, đáng yêu quá đi thôi.