Cho nên, Thủy An Lạc dậy từ rất sớm đến chạy tới thành phố S. Khi đến dưới khu nhà Tân Nhạc đã là mười một rưỡi, cô gọi điện thoại cho Tân Nhạc, cô ấy nói trong nhà không có ai cả!
Không có ai cả!
Thủy An Lạc đứng chống nạnh dưới nhà.
“Gái à, chị đây bất chấp ánh mắt kỳ thị của anh Sở chạy đến nhà gái, gái còn dám nói với chị là nhà gái không có ai ở nhà hả?”
Tân Nhạc trốn ở bên ngoài gian phòng ăn đặt riêng, nghe tiếng sư tử gầm trong điện thoại, nhỏ nhẹ bảo, “Chị, dì.”
“Gọi ai là dì thế hả?” Thủy An Lạc cười cười mắng cho một tiếng.
Tân Nhạc trả lời, “Chị đâu có nói trước với em là chị sẽ đến đâu. Nếu không thì chị qua khách sạn đi, em nói chị nghe, hôm nay có kịch hay, đúng thể loại hào môn đấu trí mẹ chồng cay nghiệt luôn.”
Thủy An Lạc chớp mắt, “Sao thế, mẹ của đối tượng xem mắt không vừa ý với gái à?”
“Nói bậy bạ gì thế, chị đây là thánh học người gặp người yêu đấy nhé! Để tôi gửi cho bà địa chỉ, bà qua đây tôi kể cho nghe, đảm bảo trăm phần trăm là một vở hoành tráng luôn.” Tân Nhạc nói xong, nhìn ngó xung quanh rồi cúp điện thoại, gửi một tin nhắn cho Thủy An Lạc.
Chỉ có điều khi cô ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc nhìn thấy Mặc Lộ Túc cách đó không xa cũng đang nhìn cô.
Đúng là dai như đỉa!
Bây giờ Tân Nhạc chỉ nghĩ tới ba chữ này, người này đúng là sự tồn tại ngang hàng với con đỉa luôn.
“Lộ Túc.”
Khi Mặc Lộ Túc vừa nhấc chân lên, một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện sau lưng anh, ngón tay thon thon trắng nõn đặt lên bả vai anh, “Sao anh lại ở đây? Bác trai còn đang đợi anh đấy.”
Tân Nhạc: “...”
Tân Nhạc quay phắt đầu lại, đi thẳng vào phòng.
Cho nên, hóa ra anh ta tới đây để xem mắt?
Người phụ nữ đó cao hơn cô, gầy hơn cô, lại còn... đẹp hơn cô!
Hơn nữa, trông cũng giống dạng phụ nữ mạnh mẽ tự chủ nhiều tiền hơn cô.
Phụ nữ kiểu mạnh mẽ đó!
Mặc Lộ Túc nhìn Tân Nhạc đi vào, nhíu mày, cô gái này phản ứng kiểu gì thế?
Người phụ nữ kia nhìn theo ánh mắt của anh nhưng không thấy gì cả, “Lộ Túc, anh đang nhìn gì vậy?”
“Không có gì.” Mặc Lộ Túc nói xong, quay lưng đi thẳng, ít nhất đã biết được cô ấy ở gian nào, như thế là được rồi.
Tân Nhạc quay về gian phòng của mình. Lúc này ba mẹ của Thương Huy và ba mẹ của cô đang nói chuyện với nhau rất hòa hợp, có thể thấy họ rất hài lòng về đối phương.
Mẹ Tân Nhạc thấy cô quay lại sắc mặt có vẻ không ổn lắm cho nên hỏi lại, “Điện thoại của ai thế?”
“À, bạn cùng phòng ở ký túc xá đại học của con tới đây, nhà mình không có ai cả, lát nữa sẽ người ta sẽ qua đây.” Tân Nhạc trả lời.
“Bạn cùng phòng ở đại học?” Mẹ Tân Nhạc ngưng lại, “Sao bạn bè tới mà con không nói trước, để người ta đi lại mất công.”
“Không sao, con nói với cô ấy rồi, bảo cô ấy qua đây cũng được.” Tân Nhạc nói xong, đưa mắt nhìn Thương Huy, biểu cảm trên mặt Thương Huy lúc này trông có vẻ rất vui, thực sự trông rất ổn.
“Nhạc Nhạc xinh xắn, trông cũng hiếu thuận, hai người thật có phúc.” Mẹ Thương Huy mỉm cười nói.
Tân Nhạc vẫn điềm nhiên, cô không có ấn tượng gì tốt với mẹ của Thương Huy, dù sao bà ấy đã làm gì, tự bà ấy cũng biết.
“Chỉ có điều quanh năm không ở bên cạnh chúng tôi, haizz, nếu như nó thành đôi với Tiểu Thương thì tốt quá rồi, ở lại thành phố S, cũng có thể ở bên cạnh chúng tôi.” Mẹ Tân Nhạc vỗ vỗ lên tay con gái.
“Chị ở lại thành phố A, sau này con cũng đến thành phố A học, bố mẹ cũng có thể chuyển tới thành phố A mà.” Tân Dương đột nhiên nói vậy, vừa nói xong đã bị mẹ đạp vào chân.
Tân Dương bĩu môi, cậu chỉ cảm thấy chị mình và anh rể trước sẽ không rã đám nhanh như vậy, dù sao anh rể trước cũng đuổi theo tới tận đây rồi.