Thủy An Lạc khẽ cúi đầu, vẫn không nói gì, chỉ nghe mẹ kể lại chuyện cô hồi nhỏ, những chuyện ấy mẹ cô đều nhớ cả, hơn nữa còn nhớ rõ hơn bất cứ ai.
Thịt viên nhỏ nghe lời nằm trong lòng mẹ, hai mắt đen láy cứ liếc liếc lên người Thủy An Lạc.
Lúc này Sở Ninh Dực cũng đã đưa Bánh Bao Rau tới khách sạn, hai ba con lên thẳng phòng họp lớn ở tầng mười ba, còn mấy tầng dưới là nơi tổ chức họp thường niên cho nhân viên cấp dưới.
Bánh Bao Rau được ba bế, ôm lấy cổ ba, nhóc không nhìn ngó thăm dò xung quanh như những đứa trẻ khác, Bánh Bao Rau hoàn toàn không như vậy, nhóc bình tĩnh được ba bế vào thôi.
Lúc Sở Ninh Dực bước vào, buổi tiệc cuối năm cũng bắt đầu rồi.
MC đang phát biểu lời hay ý đẹp trên sân khấu, chọc cho mọi người bên dưới cười ha hả.
“Giờ chúng ta hãy vỗ một tràng pháo tay nhiệt liệt chào mừng Sở tổng của chúng ta nào.” MC nhanh mắt trông thấy người vừa bước vào cửa liền lớn tiếng nói.
Sở Ninh Dực khẽ gật rồi bế Bánh Bao Rau đi vào.
Người khác đưa vợ tham gia tiệc cuối năm Sở tổng lại không phải lần đầu đưa con trai tới, nhưng lần này mọi người phát hiện ra, người đi cùng anh không phải là Thái tử mà là Tiểu hoàng tử.
Sở Ninh Dực có người kéo ghế cho anh, trên bàn Sở tổng vẫn là mấy vị phó tổng cấp cao của công ty, họ đều đưa vợ tới cùng.
Sau khi ngồi xuống, Sở Ninh Dực liền đặt con trai lên đùi mình, quay lại nhìn MC: “Tiếp tục đi.”
MC nhận được lệnh lại tiếp tục đứng trên sân khấu làm nóng bầu không khí.
Sở Ninh Dực không đưa Thủy An Lạc tới dự tiệc tất nhiên vì sau việc ngoài ý muốn năm đầu tiên anh đưa cô đi thì bắt đầu từ đó Thủy An Lạc không thích đi dự tiệc tất niên của công ty nữa.
Còn về chút ngoài ý muốn kia thì những vị phu nhân phó tổng ở đây là rõ ràng nhất.
Chương trình vẫn đang tiếp tục, một người phụ nữ mặc bộ lễ phục màu đỏ cầm ly rượu đi tới, cô ta giám đốc mới thay thế vị trí cho Cố Thanh Trần, là nhân tài quản lí cấp cao mà Sở Thị bỏ cả đống tiền ra để đào từ công ty khác về.
Cô gái này tên là Christine, eo nhỏ mông tròn, vòng một cực bự, có thể làm mù mắt người khác.
“Sở tổng, tôi là Christine, trước đây vì cứ phải đi công tác suốt nên không thể gặp được Sở tổng, hôm nay tôi mời anh ly rượu này.” Christine mìm cười nói, trước đó cô ta cũng nghe nói cô Sở sẽ không tham gia tiệc tất niên, nhưng không ngờ lại là thật.
Điều này khong phải chứng tỏ tình cảm của họ không tốt sao? Vậy thì cơ hội của cô ta tới rồi.
Xem đi, trên đời này thừa thãi nhất chính là những kẻ luôn cho mình là đúng thế này.
Sở Ninh Dực nghiêng đầu qua nhìn, đập vào mắt anh là bộ ngực căng đầy của cô ta, cô ta dựa vào quá gần.
“Tránh ra, hôi chết đi được.” Bánh Bao Rau nhỏ nhưng giọng không ngờ, nhóc giơ tay lên đập bụp một cái lên ngực người phụ nữ kia.
Christine nhìn hạt đậu nhỏ này với ánh mắt không thể tin nổi, hôi!
Thằng nhóc này dám nói mùi nước hoa của cô ta hôi?
Đây là loại nước hoa mà có tiền cũng không mua được đâu đấy.
Bánh Bao Rau ngẩng lên nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng, “Ba bảo cô ta đi đi.”
Sở Ninh Dực dựa vào lưng ghế, hai tay anh đặt hai bên người để đỡ lấy thân thể bé nhỏ của nhóc.
“Không nghe thấy à?” Câu này rõ ràng là anh đang nói với Christine.
“Sở tổng, anh bảo tôi đi?” Christine rít lên.
“Người thì hôi, tai còn điếc, lúc cô bị rơi vào bồn cầu nên bị bít luôn tai rồi hả?” Bánh Bao Rau lạnh lùng nói, còn nói độc mồm giống y như ba nhóc thường ngày nữa.