Long Man Ngân nghe thấy con gái nói vậy khẽ bật cười, “Chuyện này bình thường thôi mà, mẹ và ba con ai cũng ích kỷ cả, nhưng điều này không có nghĩa là tình cảm giữa ba mẹ là giả, lúc mẹ với Lạc Vân kết hôn, ba con sao mà vui được, nhưng ông ấy vẫn lựa chọn buông tay, nếu như ông ấy tìm một người phụ nữ khác mẹ cũng sẽ không vui, nhưng mẹ vẫn sẽ ủng hộ ông ấy.”
Thủy An Lạc nghe thấy mẹ nói vậy lại cảm thấy không thể hiểu nổi tình cảm giữa hai người họ, rõ ràng rất yêu đối phương nhưng lại vẫn ở bên cạnh người khác,
“Sao thế?” Nghe thấy tiếng thở dài của con gái, Long Man Ngân lại cười nói, “Có phải con cảm thấy ba mẹ rất ích kỉ không, thấm chí còn thấy làm vậy là không công bằng với người khác nữa?”
Thủy An Lạc không lên tiếng, đúng là cô nghĩ như vậy thật.
Long Man Ngân cười rồi bế Tiểu Bảo Bảo đang nằm khóc quấy lên, “Nào, chúng ta cùng nhìn chị con nhé.” Nói rồi bà nói lại với Thủy An Lạc một tiếng rồi tắt điện thoại, mở video call lên.
Thủy An Lạc nhìn thấy Tiểu Bảo Bảo xuống hiện trước mặt mình, lúc này trông xinh xắn hơn trước nhiều, Long Man Ngân một tay ôm lấy cơ thể bé xinh của thằng nhóc, bảo nó nhìn vào màn hình, “Em trai con giống y hệt con hồi nhỏ chứ không giống Lạc Vân cũng chẳng giống Lạc Hiên, giống mỗi mình con thôi.”
Thủy An Lạc nhìn thịt viên nhỏ bé đang chảy dãi kia, tâm trạng cũng tốt hơn một chút. Thủy An Lạc chọc thằng bé còn Long Man Ngân thì nhìn con gái, “Mẹ với ba con nếu như mỗi người chịu nhường một bước cũng sẽ không đi đến bước đường ngày hôm nay.” Long Man Ngân lên tiếng, “Trên thế gian này tình cảm được chia ra thành rất nhiều kiểu, có người sau khi ly hôn thì cả đời không qua lại với nhau nữa, có những người ly hôn rồi vẫn có thể làm bạn, đây cũng là tình yêu, kể cả là mẹ với ba con, ly hôn rồi không có nghĩa là không cảm thấy đố kỵ khi đối phương ở bên một người khác, tình yêu này rất ích kỷ, nhưng nó vẫn tồn tại thật.”
“Nhưng như vậy có công bằng với ba Lạc không ạ?” Thủy An Lạc lí nhí hỏi.
“Tình cảm này chỉ hành hạ ba mẹ thôi, còn mẹ không hề phản bội Lạc Vân, trong lòng mẹ, ông ấy và ba con có vị trí ngang nhau.” Long Man Ngân nói.
“Nhưng một người sao có thể yêu hai người cùng một lúc được ạ?” Thủy An Lạc cảm thấy khó hiểu.
“Tình cảm chính là một thứ kỳ quặc như thế đây, mẹ mong là cả đời này con chỉ yêu một mình Sở Ninh Dực mà thôi.” Long Man Ngân khẽ đung đua viên thịt nhỏ trông lòng mình, lại nhìn con gái trong màn hình.
Thủy An Lạc khẽ gật, “Con sẽ không ép ba con tìm người phụ nữ khác đâu, con chỉ mong là sau này sẽ có người bầu bạn với ông ấy, ít nhất thì như vậy lúc không có con thì vẫn có người khác bên cạnh ba.”
Long Man Ngân khẽ mỉm cười, “Xem chị con hiểu chuyện chưa kìa, chị con lớn rồi, con thì bao giờ mới lớn lên đây?”
“Kìa mẹ...” Thủy An Lạc bất mãn nói.
Long Man Ngân bật cười, ngẩng lên nhìn con gái, “Nếu như có thể, mẹ mong là cả đời này con sẽ không lớn lên, mẹ muốn bảo vệ con cả đời này, nhưng mẹ lại nuốt lời mất rồi.”
Thủy An Lạc sờ lên màn hình, trên đó đang là hình ảnh viên thịt nhỏ kia đang cắn ngón tay mình, “Hồi con còn nhỏ chắc chắn không mập thế này.”
“Ha ha, lúc con còn nhỏ con bụ bẫm hơn thằng bé nhiều, hồi đó, mẹ bế con đi vài bước là đã mệt rồi, ba con thì bế con suốt cả ngày, cứ có người tới chơi ba con lại bế con xuống bảo người ta nhìn xem cô con gái của ông ấy xinh không này, còn ông nội còn chỉ hận không thể để cả thế giới này biết con gái Thủy gia họ là một tiểu mỹ nhân, rõ ràng chỉ là một viên thịt tròn mủm thôi mà.” Mỗi lần Long Man Ngân nhắc tới chuyện con gái hồi còn nhỏ cũng có nhiều chuyện để nói hơn.