Bánh Bao Rau nói xong thì tất cả đều im lặng, ngay cả MC cũng ngẩn cả ra.
Tiểu hoàng tử, cậu mới ba tuổi thôi đấy hả?
Cậu còn trâu bò hơn cả ba cậu rồi đó!
Người phía sau nghe không rõ, người đằng trước liền có lòng tốt thuật lại cho, thế nên mới khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc đến mức ngớ ra như vậy.
Trên mặt Sở Ninh Dực xen lẫn vẻ hài lòng, không hổ danh là con trai anh, làm tốt lắm.
“Mày nói gì cơ?” Christine không ngờ bản thân lại bị một thằng nhóc con ba tuổi nói như vậy nên nhất thời liền nổi đóa lên.
“Ba ơi, cái bà này tai nghễnh ngãng thật đấy.” Bánh Bao Rau chốt lại kết luận của mình.
“Bà?” Christine rít lên.
Bánh Bao Rau nhíu mày, lại nhìn Christine, “Mẹ nói, nếu lớn hơn mẹ một ít thì gọi là cô, còn lớn hơn mẹ nhiều thì phải gọi là bà, tôi thấy bà còn già hơn cả bà ngoại tôi, tôi gọi bà là bà thì làm sao chứ?” Bánh Bao Rau thản nhiên nói.
Bà ngoại của Bánh Bao Rau là ai?
Đó chính là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Viễn Tường trước đây, phu nhân trong giới thượng lưu của cả cái thành phố A này không ai có thể đẹp được bằng bà, tuy đã lớn tuổi nhưng chỉ cần đứng ra vẫn có thể khiến tất cả mọi người ở đây chết trong tích tắc.
Thế nên Bánh Bao Rau nói, bà trông còn già hơn bà ngoại tôi là không hề sai chút nào.
Christine tức giận đến mức cả người run lên bần bật, từ trước đến giờ cô ta luôn là đối tượng được theo đuổi, nhưng không ngờ hôm nay lại bị một thằng nhóc ba tuổi chế nhạo.
“Sở tổng, tôi là người mà anh phải dùng mức lương cao để mời về đấy.” Christine cố gắng kiềm chế cơn điên của mình lại, cất tiếng.
“Thế thì có làm sao? Tôi có thể đuổi việc cô, tiền vi phạm hợp đồng tôi còn không thèm quan tâm thì liệu sẽ quan tâm tới chút tiền lương cao đó của cô chắc?” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, từ lúc cô ta vừa tới đã có ý định quyến rũ anh thì đã là đi ngược lại với quy tắc của anh rồi.
Tiền vi phạm hợp đồng tôi còn không thèm quan tâm thì liệu sẽ quan tâm tới chút tiền lương cao đó của cô chắc?
Vẫn là Sở tổng quyền lực nhất.
Cô gái người nước ngoài này không hiểu tình hình, dù cho cô Sở không thường xuất hiện trong các bữa tiệc của công ty, nhưng điều này cũng không có nghĩa là người khác có thể tới lay chuyển thay thế được ví trí của cô ấy, nếu không thì đám phụ nữ ở đây đã ra tay từ lâu rồi, còn chờ cô ta tới đây nữa chắc?
Sở Ninh Dực tỏ ra lạnh nhạt, Bánh Bao Rau cũng trưng ra vẻ mặt giống y hệt ba mình.
Lần đầu tiên Tiểu hoàng tử đi dự tiệc tất niên mà đã khiến cho tất cả mọi người ở đây một phen khiếp vía rồi.
Mặt Christine hết đỏ lại trắng, một kẻ trong nhiều năm tình trường như cô ta không ngờ vừa mời miệng ra đã bị lật thuyền trong tay một thằng oắt con.
“Sở tổng có thật sự yêu vợ mình như người ta vẫn nói ngoài kia không? Hay thật ra thì Sở tổng thích đàn ông?”
Ví dụ như... An Phong Dương chẳng hạn!
Tin tức này thì lớn rồi, ai ai cũng biết, Vương gia và Thái tử là một đôi, vợ chẳng qua chỉ là để che mắt mọi người mà thôi, giờ cô gái xinh đẹp này đứng trước mặt Sở tổng mà Sở tổng không có cảm giác gì, vậy chỉ có thể chứng tỏ là... Ai da, có khi tin kia là thật rồi.
Sở Ninh Dực bình thản ngẩng lên, cuối cùng anh lại nhìn về phía một vị Phó tổng nào đó, đây là nhân tài mà ông ta dùng lương cao để giành về đấy hả?
Phó tổng đổ mồ hôi ròng ròng, cẩn thận lau mồ hôi đi.
“Thua một người phụ nữ thì thôi, giờ cô Christine đây lại cứ phải đặt mình vào vị trí thua một người đàn ông mới chịu được hả?” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.
Sắc mặt của Christine càng khó coi hơn, thậm chí cô ta cũng bắt đầu trở nên kích động.
“Đệch mẹ, từ lúc nào Sở Thị bắt đầu dựa vào ngực bự để ra ngoài giao dịch thế hả, sau khi ông đay đi rồi, các người đối xử với Phong quan hệ của ông đây như thế đấy hả?”
Tiếng chửi của Cố Thanh Trần khiến tất cả mọi người trong hội trường đều giật mình hoảng sợ, mọi người không nhịn được ngoảnh lại nhìn liền trông thấy Cố nữ vương của họ đột nhiên xuất hiện.
Quả nhiên, đây mới là kiểu mẫu mà phòng Quan hệ công chúng nên có này, cái người ta dựa vào là khí thế chứ không phải là vóc dáng.