Tiểu Bảo Bối nhìn họ đi rồi lẳng lặng thở phào một hơi. Điều này chứng tỏ một vấn đề, ba đã thầm chấp nhận yêu cầu của nhóc. Sau này chuyện của công ty sẽ giao cho em trai nhóc, nhóc có thể hoàn thành ước mơ của mình rồi.
Nhưng mẹ đâu rồi?
Tiểu Bảo Bối nghĩ, rồi lại nhìn mẹ đang đứng ngoài cửa tiễn ba, nhóc phải nói thế nào với mẹ đây?
Thủy An Lạc nhìn theo chiếc xe của Sở Ninh Dực rời đi, đáng ra vốn là chú Sở sẽ tới đón hai ba con nhưng Sở Ninh Dực lại từ chối. Bánh Bao Rau không chịu ngồi xe của người khác dù là Sở Ninh Dực có bế nhóc, nhóc cũng sẽ vẫn cảm thấy căng thẳng, thế nên Sở Ninh Dực quyết định tự mình lái xe đưa Bánh Bao Rau tới đó.
Lúc Thủy An Lạc quay trở lại, Tiểu Bất Điểm vẫn đang tức phừng phừng hỏi Bánh Bao Đậu xem nhóc có mập không?
Bánh Bao Đậu cười lăn lộn trên thảm. Ai da, Tiểu Bất Điểm không mập chút nào hết, nhưng vì anh trai biết bé để ý đến chuyện vóc dáng nên lần nào cũng nói như vậy, lần nào cũng khiến Tiểu Bất Điểm tức đến mức giậm chân giậm tay.
“Không mập, không mập.” Bánh Bao Đậu cười khanh khách, trả lời cho có lệ.
Thủy An Lạc ngồi xuống sofa, ôm Tiểu Bảo Bối vào lòng, “Lần này ba không đưa con theo, con có thấy đau lòng không?”
“Không đâu ạ.” Tiểu Bảo Bối cười tủm tỉm dựa vào lòng mẹ, nhóc vui còn chẳng kịp ấy, sao lại buồn đau gì được?”
Thủy An Lạc xoa đầu con trai. Cô biết con cô nói thật lòng, “Ông ngoại con được nghỉ mấy ngày, giờ cụ lại đang bệnh thế này nên mẹ không tới chơi với ông được, con qua ở với ông vài ngày nhé.”
“Vâng ạ!” Tiểu Bảo Bối kích động nói, nhưng lại cảng thấy mình kích động quá rồi nên lại khôi phục lại khí chất nhã nhặn của nhóc thường ngày, nhóc tỏ ra lo lắng hỏi: “Sức khỏe của cụ thế nào rồi ạ? “
Sao Thủy An Lạc có thể bỏ lỡ cảm xúc hưng phấn của con trai mình được, tuy lúc này nhóc vẫn đang tỏ ra dịu dàng lịch thiệp, nhưng cô biết hết nên liền nhéo nhéo mặt con trai, “Sức khỏe của cụ tốt hơn rồi, nhưng cụ vẫn chưa tỉnh lại. Tết ông ngoại được nghỉ phép, con tới chơi với ông đi.”
Tiểu Bảo Bối nghiêm túc gật đầu, nếu không ông ngoại chỉ có một mình sẽ đáng thương lắm.
“Mẹ ơi, chúng ta có thể bảo ông tới đây với chúng ta mà.” Tiểu Bảo Bối lên tiếng.
“Ừ, Tết mẹ sẽ mời ông tới chơi với chúng ta vài ngày, con nhớ nói chuyện này cho ông biết nhé.” Nhớ tới ba mình, Thủy An Lạc nghĩ chắc cô thật sự nên tìm cho ông một người để bầu bạn rồi, nhưng cái cô Hồng Quân kia thì khỏi đi, quá trẻ so với ba cô.
Thủy An Lạc bảo Tiểu Bảo Bối xem tivi, còn mình thì lên nhà kể lại chuyện này cho mẹ nghe.
Long Man Ngân nghe rồi im lặng hồi lâu không đáp lại.
Thủy An Lạc cũng không vội, cứ đợi tới khi bà lên tiếng.
Dù sao thì mẹ cô cũng đã kết hôn rồi, ba chỉ có một mình thì cô đơn quá.
Long Man Ngân nhìn cậu con trai đã bắt đầu vỡ nét của mình, trắng nõn, đôi mắt to tròn đảo quanh, đáng yêu vô cùng.
“Cứ xem ý của ba con đi, nếu ông ấy muốn tìm thì con giúp ông ấy chọn.” Giọng Long Man Ngân rất khẽ, khiến Thủy An Lạc không thể nghe ra được cảm xúc của bà.
Thủy An Lạc cảm thấy bà đang không vui, nhưng cô không hiểu, mẹ cô đã kết hôn rồi, tại sao vẫn để ý tới việc ba cô có kết hôn hay không chứ?
“Mẹ, mẹ không vui sao?” Thủy An Lạc hỏi thẳng.
“Không, mẹ chỉ đang nghĩ tới một số chuyện thôi.” Long Man Ngân thu lại cảm xúc của mình. Tiểu Bảo Bảo đang tóm lấy ngón tay của bà, cái chân trắng nõn cứ động đậy mãi.
“Lạc Lạc, chuyện tình cảm của mỗi người người khác không bao giờ có thể xen vào được, chắc ba con có thể tự gặp được người trong lòng mình thôi, thế nên con không cần phải sốt ruột đâu.” Long Man Ngân nói.
Thủy An Lạc gật đầu “Nhưng con cảm thấy mẹ không vui.”