Bác sĩ đi tới kiểm tra thân thể cho Kiều Tuệ Hòa, sau khi ra ngoài mới nói với họ, “Viện trưởng đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi, nhưng vì đã lớn tuổi rồi nên sau này e là sẽ phải chăm sóc kỹ lưỡng hơn.”
Thủy An Lạc gật đầu, “Cảm ơn bác sĩ Lưu.”
Tiễn bác sĩ đi xong, Thủy An Lạc quay lại nhìn hai người đàn ông vẫn không nói gì kia, “Hai anh về trước đi, để em trông ở đây cho, mệt thì em sẽ vào văn phòng ngủ một lát.”
Sở Ninh Dực cau này, rõ ràng không muốn để cô ở lại một mình.
“Anh ở lại cho, hai người về đi.” Mặc Lộ Túc nhìn Thủy An Lạc nói, “Anh ở lại thích hợp hơn em.”
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc cảm thấy hình như cô bị đàn anh khinh bỉ sau lưng rồi.
Ý của đàn anh là: Anh ở lại, kỹ thuật y học của anh tốt hơn em, ở lại cũng có tác dụng hơn em!
Má nó chứ, đàn anh, anh nói như vậy có thật sự tốt không?
Lần này Sở Ninh Dực cũng không phản đối, chỉ nói: “Tối chúng tôi sẽ tới.” Nói xong lanh liền đưa Thủy An Lạc rời khỏi đây.
Thủy An Lạc: “...”
Má má má, anh Sở, anh có cần thể hiện rõ ràng như thế không, vừa nãy còn cau mày, giờ lại chuồn nhanh như thế để làm gì hả?
Quả nhiên hai ông anh em họ này không ai dễ chọc cả, tốt nhất cô cứ ngậm miệng cho xong.
Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc về nhà, tắm rửa thay quần áo xong lại định ra ngoài.
Buổi tối Thủy An Lạc có ngủ nên lúc này cũng vẫn ổn, nhưng khi thấy Sở Ninh Dực sắp ra ngoài, cô không nhịn được nói: “Anh không nghỉ một lát đã à?”
Sở Ninh Dực vừa thắt cà vạt vừa nói: “Hôm nay là cuộc họp thường niên, anh không thể không xuất hiện được.”
Thủy An Lạc bước tới thắt lại cà vạt cho anh, cô quên mất chuyện anh buộc phải có mặt trong cuộc họp thường niên. Thủy An Lạc thầm ảo não, đáng ra cô nên nghĩ tới chuyện này từ hôm qua mới đúng.
“Em đưa Bánh Bao Rau qua đây đi, anh đưa thằng bé theo.” Sở Ninh Dực hôn Thủy An Lạc rồi đẩy cô ra ngoài.
Thủy An Lạc gật đầu, chuyện này trước đây họ đã nói trước với nhau rồi, lần này anh sẽ đưa Bánh Bao Rau theo.
Thủy An Lạc đi tìm Bánh Bao Rau, thay cho nhóc bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn từ trước, “Nhớ những gì mẹ đã nói với con không?”
Bánh Bao Rau giơ tay lên để mẹ mặc áo ấm vào cho nhóc, sau đó lại để mặc một chiếc quần yếm cho mình, gật đầu: “Không cho ba uống rượu ạ.”
“Không phải là không cho ba uống, là không được cho ba uống nhiều quá, ba ly thôi, sau ba ly con phải nói với các chú các bác chúc rượu ba con là, ba con không thể uống được nữa, biết chưa nào?” Thủy An Lạc dặn dò.
Bánh Bao Rau nghiêm túc gật đầu, tỏ ý đã nhớ kỹ.
Thủy An Lạc bế nhóc xuống giường, lại hôn lên mặt nhóc, “Ngoan lắm.”
Lúc Thủy An Lạc bế Bánh Bao Rau đi xuống, Sở Ninh Dực đã chờ sẵn bên dưới. Bánh Bao Đậu và Tiểu Bất Điểm vốn đang chơi với nhau trông thấy Bánh Bao Rau liền cùng phát ra một âm thanh.
“Wow...” Bánh Bao Đậu chạy tới vài bước, “Hôm nay anh đẹp trai quá.”
Tiểu Bất Điểm thu lại ánh mắt si mê của mình, xì một tiếng, “So với anh Bảo Bối thì còn kém nhiều lắm.”
Tiểu Bảo Bối đang xem tivi tỏ ý mình nằm không cũng trúng đạn. Nhóc ngoảnh lại nhìn gương mặt lạnh lùng của em trai, tỏ ý: Anh vô tội!
Bánh Bao Rau được Sở Ninh Dực đón lấy, lạnh lùng nhìn Tiểu Bất Điểm, “Thế cũng vẫn đẹp hơn nhỏ mập nào đó.”
“Cậu!!!”
“Được rồi được rồi, đến giờ rồi, mau đi đi, đi nhanh đi.” Thủy An Lạc mặc áo khoác lông vào cho Bánh Bao Rau rồi đẩy hai ba con ra ngoài, nếu không thì hai đứa này sẽ lại đánh nhau mất.