Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2282: Muốn đi cũng phải tự đi [9]



Thủy An Lạc cúi đầu, nỗi đau bỗng dâng lên trong lòng.

Anh trai duy nhất của cô lại hết lần này đến lần khác đẩy cô vào đường cùng.

“Anh, em...”

“Nhưng Lạc Lạc à, anh biết chuyện này, nhưng không hiểu tại sao em lại hỏi anh như thế?” Lạc Hiên nghe giọng cô, cảm giác mình đã hiểu lầm chuyện gì đó, cho nên nhanh chóng kịp thời ngắt lời cô, “Anh biết chuyện này là bởi vì lúc nhỏ có nghe mẹ anh nhắc đến.”

Lời mà Thủy An Lạc định nói bị nuốt ngược lại, nghe Lạc Hiên nói vậy, hơn nữa anh không giống như đang nói dối.

“Anh và Janis thân với nhau lắm à?” Janis biết chuyện rồng của cô bị nhốt lại thì làm sao có chuyện Lạc Hiên không biết cho được.

“Ai nói thế?” Lạc Hiên nhíu mày.

Lần này người đơ ra là Thủy An Lạc, “Nhưng mà em thấy anh và anh ta rất thân thiết với nhau mà. Lần trước khi cứu Sở Ninh Dực anh còn đưa anh ta theo. Lần trước nữa, khi ở Provence, anh cũng đưa anh ta về nhà còn gì.”

Thủy An Lạc hơi cuống, giọng nói cũng to hơn.

Lạc Hiên im lặng một lúc, “Bây giờ em đang ở đâu, anh qua đó tìm em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Đợi anh đến tìm em thì em cũng đã ngoẻo rồi.” Thủy An Lạc tức giận.

“Anh đang ở thành phố A, gửi địa chỉ cho anh.” Lạc Hiên không để tâm đến lời cô nói mà thẳng thừng yêu cầu, bên đó có tiếng mở cửa vọng lại.

Thủy An Lạc mím môi, sau cùng vẫn gửi địa chỉ cho Lạc Hiên. Lạc Hiên chỉ trả lời một câu “đợi anh” rồi ngắt điện thoại.

Thủy An Lạc cắn chặt môi, chiếc điện thoại trong tay nóng rẫy lên. Cô nghĩ một hồi rồi quyết định gọi cho Long Man Ngân.

Long Man Ngân đã không ngủ suốt hai ngày qua rồi, lúc này bà đã đến Long gia ở Rome, nhưng tư liệu về Long gia quá nhiều. Có một ít tư liệu mà ngoài tông chủ ra không ai có thể hiểu được.

Lạc Vân luôn bên cạnh bà, nhiều lần đề nghị bà đi nghỉ nhưng đều bị bà đều cự tuyệt. Ông còn định đánh cho bà ngất đi. Nhưng ông hiểu rằng nếu mình làm như vậy, giữa chừng Thủy An Lạc xảy ra chuyện gì thì họ sẽ thật sự chấm hết.

Khi điện thoại của Long Man Ngân vang lên, Long Man Ngân vẫn đang ngồi trước bàn đọc tài liệu về rồng của tông chủ, nơi này đã lâu không có ai ở, bụi bặm đã bám thành một lớp dày rồi.

Long Man Ngân nhìn thấy tên con gái, vội vàng nhận điện thoại, “Lạc Lạc.”

“Mẹ, con tìm thấy rồng của con rồi.” Thủy An Lạc trầm giọng.

“Ở đâu?” Long Man Ngân bỗng đứng phắt dậy, nhưng vì quá đột ngột mà bà suýt đã ngã gục xuống.

“Cẩn thận.” Lạc Vân đưa tay đỡ lấy bà, nhìn bà với vẻ không vui xen lẫn cả sự trách cứ.

“Mẹ sao thế?” Thủy An Lạc lo lắng hỏi.

“Mẹ không sao.” Sắc mặt Long Man Ngân đã trắng bệch. Bà được Lạc Vân đỡ ngồi xuống rồi lại chống tay lên trán, “Con vừa nói con tìm thấy rồng của con rồi phải không, ở đâu thế?”

Thủy An Lạc hơi mím môi, “Bên trong miếng ngọc bội mà lúc trước anh Lạc Hiên đưa cho con có một con rồng nhỏ màu tím. Sở Ninh Dực phát hiện rồng bên dưới đài phun ở đảo Kim Cương. Bây giờ Sở Ninh Dực đang ở trên đảo.”

“Anh con?” Long Man Ngân hỏi lại rồi quay đầu nhìn Lạc Vân.

Lạc Vân đen mặt, nói với vẻ không vui, “Nhìn anh làm gì? Thằng nhãi đấy làm việc gì trước nay có bao giờ nói với anh đâu, hơn nữa Long Man Việt vốn là một kẻ thần kinh, ai mà biết được cô ta sẽ làm gì chứ?”

“Anh ra ngoài đi.” Long Man Ngân nhíu mày đẩy tay ông ra. Bà thật sự không thể chịu nổi cách ông đánh giá Long Man Việt như vậy.

Dù gì đi chăng nữa, Long Man Việt cũng là vợ trước của ông, đồng thời cũng là chị gái của bà.

Lạc Vân sầm mặt xuống, không nói gì nữa nhưng cũng không ra ngoài.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv