Tụi nhỏ ngủ dậy liền xuống nhà, căn nhà bỗng trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Mấy đứa bé đều được Tiểu Bảo Bối chăm sóc khiến Thủy An Lạc yên tâm hơn hẳn.
Bánh Bao Đậu chạy xuống rồi leo lên đùi Thủy An Lạc. Bé ôm cổ của cô rồi hôn một cái lên má mẹ mình: “Mẹ, con nhớ ba rồi, sao ba vẫn chưa về thế ạ?”
Từ sáng sớm hôm qua Bánh Bao Đậu đã không thấy ba đâu, cho nên bây giờ nhớ ba rồi.
Tiểu Bất Điểm với Bánh Bao Rau vì cãi nhau thứ tự xuống lầu mà ầm ĩ một trận, lúc này còn đang giận dỗi không thèm chơi với nhau.
Thủy An Lạc với Kiều Nhã Nguyễn vẫn không hiểu tại sao hai đứa bé lại có thể cãi nhau vì vấn đề nhỏ nhặt như vậy. Cái thang nó rộng như thế, hai đứa không xuống cùng lúc được sao?
Đương nhiên là không được rồi. Thủy An Lạc không biết rằng Bánh Bao Rau cố ý đi trước mặt của Tiểu Bất Điểm, còn Tiểu Bất Điểm thì lại muốn đi đằng sau anh Bảo Bối.
Vì chuyện này mà Bánh Bao Rau quyết định gây hấn với Tiểu Bất Điểm. Nếu không phải do Tiểu Bất Điểm nhớ đến chuyện hại nhóc bị thương lần trước thì chỉ e là đã sớm đạp Bánh Bao Rau lăn xuống cầu thang rồi.
Tiểu Bất Điểm tức giận đi tới bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn, leo lên đùi mẹ mình, hai cái tay nhỏ vòng trước ngực: “Mẹ! Con muốn tuyệt giao với cậu ta!”
Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn cô con gái đang tức giận đùng đùng của mình, bèn hỏi một câu rất không có tình mẹ con: “Hai đứa có cái gì để mà tuyệt?”
Tiểu Bất Điểm: “...”
Có người mẹ như này đúng là gia môn bất hạnh mà!
“Được rồi, Bánh Bao Rau muốn đi trước thì con cứ để cậu ấy đi trước đi. Thang rộng như vậy cơ mà, con đi sang chỗ khác không được à?” Kiều Nhã Nguyễn nhìn con gái một cách bất đắc dĩ.
“Cậu ta cố tình ấy! Lúc đầu con đi đằng sau anh Bảo Bối, tự dưng cậu ta cứ phải chạy đến đi đằng trước con bằng được mới chịu!” Tiểu Bất Điểm thở phì phò nói, anh Bảo Bối của bé~
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc âm thầm liếc con trai nhà mình. Con giỏi lắm, máu ghen còn cao hơn cả ba con rồi đấy.
Bánh Bao Rau mặt không biến sắc ngồi xuống cạnh Thủy An Lạc, như thể chuyện vừa xảy ra chẳng có gì liên quan đến nhóc cả.
“Chân tôi dài hơn chân cậu cũng là lỗi của tôi?” Bánh Bao Rau cười nhạt.
Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn yên lặng nhìn bốn cái chân ngắn ngủn của hai đứa nhóc, vậy cũng được nữa hả?
“Ai chân dài, cậu nhìn thử xem chân ai mới dài? Cả ba tôi với mẹ tôi chân đều dài, sau này lớn lên nhất định chân tôi sẽ dài hơn cậu!” Tiểu Bất Điểm kêu lên.
Thủy An Lạc tự dưng cảm thấy đau lòng.
Tiểu Bất Điểm à, ý của còn là chân mẹ ngắn cho nên sau này chân của Bánh Bao Rau cũng ngắn sao?
Kiều Nhã Nguyễn ôm con gái cười đến run rẩy.
Ui chao, con gái cô nói vậy nghĩa đang khen ba mẹ tôi chân đều dài cả, còn cậu nhìn cậu xem, ngoài ba chân dài ra thì mẹ chăn ngắn một mẩu đấy hả.
Thủy An Lạc yên lặng duỗi hai chân của mình, lại nhìn đôi chân dài đến biến thái của Kiều Nhã Nguyễn, một giây sau lập tức thu về trong im lặng.
Bánh Bao Rau nhìn mẹ của mình, tự dưng có chút chạnh lòng.
Tiểu Bảo Bối bưng ly nước đi ra, thói quen ngủ dậy nhất định phải uống nước của nhóc giống y hệt Sở Ninh Dực, thậm chí cả tư thế cũng chẳng khác là bao.
“Người ta nói con trai thường cao giống bố.” Hừ, không ai được phép đả kích mẹ nhóc hết, là ai cũng không được!
Tiểu Bất Điểm tủi thân, ba nuôi cao lắm, còn cao hơn cả ba bé nữa.
“Sao tự dưng anh Bảo Bối lại lên tiếng thế?” Tiểu Bất Điểm thốt lên, không phải giọng điệu kiêu ngạo như mọi khi mà lúc này đã xen lẫn chút tủi thân trong đó.
Bánh Bao Rau lạnh lùng nhìn cái dáng vẻ tủi thân kia của Tiểu Bất Điểm, sau đó rõ ràng còn lườm một cái.
Tiểu Bảo Bối nhún vai, chịu thôi, ai bảo em vừa mới nổ súng với mẹ của anh cơ, cho nên anh cũng chỉ có thể làm như vậy thôi!