Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2283: Muốn đi cũng phải tự đi [10]



Thủy An Lạc cấu vào lòng bàn tay mình, nghe hai người nói vậy lại càng thấy phiền não hơn.

Long Man Ngân tiếp tục nói, “Mẹ đang ở Rome tìm cách phá giải việc giam cầm, sao Sở Ninh Dực lại ở đảo Kim Cương?”

Thủy An Lạc khẽ nói, “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn ạ.”

“Không sao đâu, mẹ sẽ tìm cách, đến lúc đó con có thể sống cuộc sống của người bình thường, Long gia sẽ không tồn tại nữa.” Long Man Ngân dịu dàng an ủi con gái, “Ba con thì sao, chuyện này con đã nói với ba con chưa?”

“Ba con, ông ấy...” Thủy An Lạc định nói gì đó, nhưng lại sợ mẹ cô sẽ tức giận, đành đáp, “Con vẫn chưa kịp nói với ba.”

“Được rồi, không cần nói đỡ cho ông ấy nữa, mẹ chỉ không hiểu nổi rốt cuộc thì con có phải là con gái ông ấy không nữa?”

Thủy An Lạc thở dài, quả nhiên lại tức giận rồi.

“Ba con bận mà.” Thủy An Lạc lí nhí nói, không dám nói rằng ông ấy bận tới đảo Kim Cương với ý đồ muốn hủy hoại căn cứ, cuối cùng bị người ta lấy mất chủ quyền, bây giờ vẫn còn đang trên biển.

“Đúng vậy, cả thiên hạ này chỉ có mình ông ấy bận thôi, bận đến mức không cần gia đình nữa mới thể hiện được lòng yêu nước của ông ấy.” Long Man Ngân bực mình nói.

“Mẹ...” Giọng của Thủy An Lạc càng nhỏ hơn.

Long Man Ngân hít sâu một hơi, “Được rồi, mẹ sẽ nghĩ cách, bất kể có thể nào mẹ cũng nhất định sẽ nghĩ ra cách giúp con.” Long Man Ngân trầm giọng.

Thủy An Lạc vâng một tiếng đáp lời bà. Long Man Ngân dặn cô chú ý an toàn rồi ngắt điện thoại.

Lạc Vân tựa người vào bàn, sắc mặt vẫn khó coi như trước, nhìn Long Man Ngân, “Đến bây giờ em vẫn còn để ý tới ông ta?”

Long Man Ngân ngẩng đầu nhìn Lạc Vân, “Khi kết hôn với anh em đã nói rồi, anh ấy là ba của con gái em, điều này sẽ không thay đổi.”

Lạc Vân nheo mắt nhìn bà.

Long Man Ngân đưa tay ra nắm lấy cổ tay ông, “Bây giờ trong đầu em toàn là chuyện của Lạc Lạc. Lúc như này anh không thể giúp em thì đừng nói gì cả, được chứ?”

Long Man Ngân nhìn ông với vẻ cầu khẩn. Lạc Vân có thể nhìn ra sự bực bội trong lòng bà.

Bà đã lâu không nổi giận rồi, hoặc nói cách khác, cơn giận của bà đa số là với Thủy Mặc Vân, còn căng thẳng, sợ hãi, đều là vì Thủy An Lạc.

Lạc Vân không nói gì nữa, coi như đồng ý với yêu cầu của bà.

Long Man Ngân nói một tiếng cảm ơn ông rồi lại tiếp tục tìm tài liệu.

Thủy An Lạc vừa ngắt điện thoại chưa được bao lâu, cầm điện thoại trên tay nhìn mãi vào chữ “ba” trên màn hình, bàn tay chạm vào màn hình rất nhiều lần nhưng vẫn không gọi đi, giống như vốn dĩ cô đã biết, cho dù cô có gọi cũng không có ai bắt máy vậy.

Trong lúc bất lực nhất, người duy nhất không thể tìm tới là ba mình, cảm giác ấy đúng là rất tệ.

Thủy An Lạc đứng ngoài ban công một lúc, nghe bên ngoài có tiếng Mân Hinh gọi cô. Cô mới hoàn hồn, quay người nhìn lại. Lạc Hiên đến rồi, có thể thấy anh chạy vội đến đây vì anh chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài.

Lạc Hiên không đợi Thủy An Lạc ra ngoài đã xông thẳng vào ban công, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là miếng ngọc bội đó xảy ra chuyện gì sao?”

Anh hỏi dồn dập, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu, lần này thì cô yên tâm rồi, ít nhất thì, lần này người hại cô không phải người thân của cô, không phải anh trai của cô.

“Dạo gần đây Sở Ninh Dực đang làm gì chắc anh biết chứ?” Thủy An Lạc hỏi.

“Chuyện này không liên quan gì tới anh, cũng không có ý định quan tâm.” Lạc Hiên trầm giọng, “Căn cứ gì gì đó vốn nên hủy đi từ lâu rồi, có giữ lại cũng chỉ là thứ gây hại thôi.”

“Sở Ninh Dực đang ở đó. Anh ấy phát hiện ra rồng của em, là con rồng bị giam cầm.” Thủy An Lạc nhìn Lạc Hiên, chậm rãi nhả từng chữ một rồi nhìn sắc mặt anh từ từ thay đổi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv