Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2280: Muốn đi cũng phải tự đi [8]



Mấy đứa nhỏ quậy một hồi khiến bầu không khí không còn nghiêm túc như ban nãy nữa.

Tiểu Bất Điểm đột nhiên rít vào một hơi sâu.

Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn con gái mình, “Bị Bánh Bao Rau chọc tức đến đau lòng đây hả.”

“Nóng nóng nóng, mẹ ơi nóng quá.” Tiểu Bất Điểm nói xong bắt đầu kéo quần áo của mình.

Kiều Nhã Nguyễn sững sờ, đưa tay cởi cúc áo cho con bé, “Nóng chỗ nào?”

Áo của Tiểu Bất Điểm đã được cởi bớt ba cúc, bàn tay nhỏ của bé mò vào trong áo, cầm miếng ngọc bội trên cổ lên, “Nóng quá.”

Thủy An Lạc ngẩng lên, ánh mắt hướng thẳng về phía miếng ngọc bội mà Tiểu Bất Điểm lấy ra.

Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu, nhìn miếng ngọc bội mà Tiểu Bất Điểm cầm trên tay. Con rồng nhỏ màu tím ở bên trong đang bơi qua bơi lại không theo một quy luật nào.

“Đây là...” Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc, lúc Thủy An Lạc đưa tay ra, Kiều Nhã Nguyễn liền tháo chiếc dây chuyền xuống.

“Mẹ, đây là ông nội cho con mà.” Tiểu Bất Điểm kích động nói, đây là thứ duy nhất mà ông nội để lại cho bé.

“Mẹ nuôi xem một tí rồi trả lại cho con ngay.” Kiều Nhã Nguyễn nắm lấy bàn tay đang với tới đòi dây chuyền về của con gái, lại nhìn về phía Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc cầm ngọc bội, nhìn con rồng nhỏ màu tím bên trong đó.

Lúc đầu, chính nhờ thứ này, cô mới cảm nhận được rồng của mình, hơn nữa ban đầu màu tím bên trong đó không đậm như bây giờ.

Tiểu Bất Điểm nhìn cô với vẻ khẩn thiết, như thể đang sợ người khác làm mất miếng ngọc của bé vậy.

Thủy An Lạc nhìn xong liền trả lại ngọc bội cho Kiều Nhã Nguyễn, sau đó với tay lấy điện thoại trên bàn.

Miếng ngọc bội này, khi ấy là do Tát Phổ Man giữ lại. Hóa ra ông ấy để lại cho Tiểu Bất Điểm. Chắc chắn là ông ấy có suy nghĩ của riêng mình, và cô cũng không muốn lấy nó lại.

Thủy An Lạc cầm điện thoại đi ra ngoài ban công, sau đó đóng cửa lại gọi điện thoại.

Điện thoại reo được vài hồi chuông mới có người nhận, có vẻ như lúc này tâm tình của người ở đầu dây bên kia đang rất tốt, “Sao thế?”

Một tay Thủy An Lạc đặt lên lan can, trên lan can vẫn còn hơi lạnh ngoài trời. Đặt tay lên đó cô liền cảm nhận được cái lạnh buốt đến tận xương.

“Anh, liệu anh có hại em không?” Thủy An Lạc không thu tay về, mặc cho cảm giác lạnh lẽo đó truyền từ tay vào cơ thể.

Đầu dây bên kia ngưng lại trong chốc lát, “Sao anh lại hại em chứ? Em là em gái duy nhất của anh cơ mà.”

“Anh, anh còn nhớ miếng ngọc bội mà anh đưa cho em không?” Thủy An Lạc cúi đầu, giọng nói cũng trầm xuống.

Bên đó yên lặng, yên lặng đến mức thậm chí Thủy An Lạc còn nghe thấy tiếng hít thở của anh.

Anh không nói gì, Thủy An Lạc cũng không cuống, vẫn lặng im chờ anh.

Không biết đã qua bao lâu, Thủy An Lạc cảm thấy cánh tay của mình cũng lạnh buốt rồi, đầu dây bên kia mới bắt đầu có động tĩnh.

“Lạc Lạc, chuyện lần đó là do anh ích kỷ, nhưng bây giờ Long gia đã biến mất rồi, em vẫn không buông bỏ được sao?” Trong giọng nói của Lạc Hiên xen lẫn vài phần bất đắc dĩ.

Thủy An Lạc thu bàn tay đã lạnh cứng của mình về, quay người dựa vào lan can. Cô không biết mình có nên tin câu này của anh không nữa.

“Anh có biết tông chủ được định sẵn của Long gia khi ra đời sẽ có rồng thật đi theo không?” Thủy An Lạc trầm giọng nói, “Anh có thể không trả lời em ngay, nhưng em hy vọng anh sẽ trả lời em thật lòng.”

Trước khi Lạc Hiên kịp mở lời, Thủy An Lạc đã nói ra câu cuối cùng, quả nhiên người bên kia liền bị cô chặn họng.

Thủy An Lạc ngẩng lên, trên cửa kính bám đầy hơi nước, giờ đứng ở ban công dù có nhìn ra bên ngoài cũng không thể thấy rõ được mọi thứ nữa.

“Lạc Lạ...” Qua một hồi lâu, người bên kia mới có động tĩnh, “Anh biết.”

Hai chữ này, anh lại nói ra với vẻ rất nhẹ nhàng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv