Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn A Sơ, anh ta vẫn giữ nguyên cái tư thế đứng kia.
“Vì sao?” Thủy An Lạc hỏi.
Câu hỏi này chính là câu A Sơ đã từng hỏi, anh ta ngừng một chút rồi nói: “Vì đẹp trai.”
A Sơ vừa nói xong thì cả phòng khách đều im bặt, ngay cả Phong Phong đang bôi thuốc cho Kiều Nhã Nguyễn cũng phải dừng lại.
Thủy An Lạc toát mồ hôi nhìn A Sơ, câu chuyện cười này nhạt quá đấy.
Mân Hinh buông máy tính ra nhìn Thủy An Lạc: “Giờ phải làm sao đây?”
Quyền chủ động vất vả lắm mới nắm được giờ chỉ vì một sai sót mà mất sạch rồi.
“Em muốn đến đảo Kim Cương!” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.
A Sơ đứng thẳng người dậy, nhíu mày nhìn Thủy An Lạc, rõ ràng đây không phải là một quyết định hay ho gì.
“Cô đi chỉ tăng thêm phiền phức cho anh ta thôi!”
Tất nhiên là Thủy An Lạc biết điều này, vậy nên vừa rồi cô mới không đi theo cô gái kia.
“Tôi nói là tự tôi sẽ đi.” Thủy An Lạc hơi nheo mắt lại. Sở Ninh Dực bó tay chịu trói hoàn toàn là vì con rồng đang bị giam cầm kia. Thế nhưng chỉ là trước mắt thôi, những gì họ biết về chuyện rồng còn quá ít. Long Nhược Sơ và Long Man Việt đều đã mất, còn bản thân cô đã thoát khỏi Long gia từ lâu, hoàn toàn không có bất cứ một mối quan hệ nào với Long gia cả, cho nên chẳng hề hay biết một bí mật nào.
“Tao đi cùng với mày!” Kiều Nhã Nguyễn dứt khoát nói thẳng, không khuyên bảo, chỉ có ủng hộ.
Thủy An Lạc hơi cong môi, nhìn Kiều Nhã Nguyễn, đôi khi có những điều họ chẳng cần phải nói cũng hiểu được.
Mân Hinh cúi đầu, chẳng biết đang suy tính điều gì.
“Bây giờ qua đó cũng chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.” Mân Hinh nói: “Đến lúc đó chẳng ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì. hơn nữa mục đích của căn cứ đang từ rõ ràng giờ lại trở nên mơ hồ rồi.”
Mân Hinh vừa dứt lời, mọi người lại rơi vào trầm mặc.
Nếu như lúc mới đầu họ nghĩ rằng căn cứ chế tạo ra người cải tạo gen là để khống chế vài quốc gia lớn, vậy giờ thì sao đây?
Tại sao lại liên lụy đến cả rồng của Thủy An Lạc, bọn họ dùng rồng để làm gì chứ?
Những điều này đến giờ vẫn còn là ẩn số.
“Janis nói tao đã từng thấy nó rồi.” Thủy An Lạc ngẫm lại rồi nhìn Kiều Nhã Nguyễn. Lúc bọn cô ở đảo Kim Cương không đi nhiều nơi cho lắm, nhưng cô lại từng thấy nó.
Kiều Nhã Nguyễn gần như cũng có cùng suy nghĩ với cô.
“Ba giờ chiều! Ánh sáng chiếu ra hình rồng tím!” Hai người cùng thốt lên.
Kiều Nhã Nguyễn kích động quá mức nên đụng phải vết thương của mình, nhịn không được phải kêu một tiếng.
Phong Phong ngẩng lên lườm cô: “Em kích động cái gì hả?”
Kiều Nhã Nguyễn đẩy anh một cái: “Anh nhanh lên một chút đi, bôi thuốc gì mà chậm chết đi được!”
Thủy An Lạc nghĩ nghĩ: “Lúc đó bọn tôi cứ tưởng là do kim cương ở bên dưới tạo thành khúc xạ ánh sáng, cho nên cũng không suy nghĩ quá nhiều.”
Kiều Nhã Nguyễn gật đầu, lúc đó bọn cô cũng từng hỏi chuyện này.
Khi ấy vì Tát Phổ Man cho nên quản gia mới dẫn bọn họ vào, sau đó lại vì chạy trốn nên quản gia mới lại đưa bọn họ tới nơi đó.
Vậy nên đó không phải do kim cương khúc xạ mà là vì trong đó thực sự đang nhốt một con rồng.
Con rồng của cô.
Phong Phong cẩn thận bôi thuốc cho Kiều Nhã Nguyễn. Kỳ thực anh chẳng muốn nhắc tới chỗ đó chút nào, dù sao đó cũng nơi của mẹ anh.
Kiều Nhã Nguyễn quay sang nhìn Phong Phong: “Liệu chuyện này có quan hệ gì đến mẹ của anh không nhỉ?!”
Phong Phong dừng một chút: “Bà ấy qua đời nhiều năm như vậy rồi còn liên quan gì được nữa?”
Thủy An Lạc ngồi trên sofa cắn cắn móng tay của mình, nghĩ đến mấy lời Janis vừa nói.
Mân Hinh thì hoàn toàn không nghĩ gì cả. Bởi vì cô không biết rõ ràng chuyện này từ đầu tới cuối cho nên cũng chỉ có thể chờ họ bàn bạc với nhau rồi đưa ra đối sách tốt nhất mà thôi.