Đây là điều mà bất cứ ai trong số họ cũng không hề ngờ tới được!
Thủy An Lạc dừng bước, ánh mắt lóe lên sát khí, mà kính áp tròng màu nâu gần như đã không thể che giấu được đôi mắt tím của cô nữa.
“Dáng vẻ của một người hoàn toàn sụp đổ khiến người ta cảm thấy thật kích động! An, ngày hôm qua cô không được tận mắt chứng kiến thật quá đáng tiếc quá. Hắn gần như đã phát điên hoàn toàn, vậy mà trước khi chết vẫn còn gọi tên cô đấy.”
Thủy An Lạc siết chặt hai tay, thân thể căng cứng như thể bất cứ lúc nào cũng có thể gãy lìa.
Kế hoạch thay đổi khiến cô mất đi quyền chủ động.
Thế nhưng không ngờ hắn lại giết chết Cố Minh Hạo!
Kiều Nhã Nguyễn nắm lấy cánh tay cứng ngắc của Thủy An Lạc, tựa như đang trấn an tâm tình của cô.
Thủy An Lạc ngẩng lên, trong mắt bình lặng không có bất cứ cảm xúc nào. Cô quay lại nhìn Janis: “Vậy thì sao? Kiếp này hắn đã làm quá nhiều điều xấu xa, đây là kết cục mà hắn phải chịu! Kể cả anh cũng chẳng phải ngoại lệ đâu!” Thủy An Lạc nói rồi lại nhếch miệng, hài lòng nhìn vẻ mặt cứng họng của Janis: “Thế nào, muốn dùng cách của tôi để đánh vào tâm lý của tôi sao? Janis, anh không còn ý tưởng nào khác à?”
Quả thực Janis rất bất ngờ, hắn chưa thấy một Thủy An Lạc thế này bao giờ cả.
Thủy An Lạc vẫn luôn là một cô gái được Sở Ninh Dực bảo vệ chặt chẽ bên người. Cô ngây thơ, cô ngốc nghếch, hoàn toàn khác với cô gái đang bình tĩnh đến mức đáng sợ này.
Janis nhún nhún vai: “Ok, bây giờ tôi có thể cho cô một ơn huệ.” Janis vừa nói vừa buông tay như thể hắn thật sự bất đắc dĩ: “Long gia thành Rome, truyền thừa ngàn năm! Thế nhưng sau khi Long Nhược Sơ qua đời thì Long gia đã hoàn toàn diệt tộc. Tông chủ dù cho có rồng ngay từ khi vừa mới sinh thế nhưng cũng chỉ có tác dụng là giúp cơ thể khỏe mạnh hơn mà thôi.”
Thủy An Lạc hơi nheo mắt lại, hoàn toàn có không phản ứng gì với lời nói của hắn. Cô không lạ gì ba cái sức mạnh thần bí kia, chỉ thầm mong xóa bỏ được những cơn ác mộng của mình.
Janis nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm gì của cô lại mỉm cười nói: “Nhưng mà rồng của cô bị giam cầm, đồng nghĩa với việc ngay từ giây phút cô cảm nhận được nó cô sẽ bị ác mộng quấn lấy, đó là vì nó đang vùng vẫy.”
Bàn tay buông thõng bên người của Thủy An Lạc đột nhiên nắm chặt lấy góc áo, thế nhưng cô vẫn tỏ ra bình thản: “Toàn nói những chuyện tôi biết rồi thì có gì hay nữa hả? Lẽ nào anh Smith đây không cảm thấy việc nói cho tôi biết ai là người đang nắm giữ nó thì sẽ có ý nghĩa hơn à?”
Anh Smith!
Janis nở một nụ cười, mỗi lần hắn ta đắc tội với Sở Ninh Dực thì cô sẽ lạnh lùng với hắn hơn, đến bây giờ thì đã dứt khoát gọi hắn là Smith luôn rồi.
Janis đút hai tay vào trong túi, đè lại góc áo vẫn bay phất phơ của mình: “Tôi chỉ đến để nói cho cô biết rằng, trước đây cô đã từng chỉ cách nó trong gang tấc thôi!”
Janis nói rồi hơi nhún vai: “Đáng tiếc, có một số việc mà tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy bắt đầu, còn về phần kết thúc thì chung quy thì lại vẫn nằm ngoài dự đoán của chúng ta! An, Sở Ninh Dực quyết tâm muốn bảo vệ cô, nhưng anh ta lại không ngờ rằng, có một số việc không phải chỉ cần anh ta muốn là được!”
Janis nói xong liền xoay người lên xe, sau đó hạ kính xe xuống: “An, tôi chờ cô!”
Chiếc xe rời khỏi tầm mắt của họ, nhưng giọng của hắn thì vẫn vang vọng trong không khí.
Kiều Nhã Nguyễn đỡ lấy Thủy An Lạc đã hơi thả lỏng cơ thể, nói: “Mày vẫn ổn đấy chứ?”
Vẻ kiên cường của Thủy An Lạc sụp đổ trong nháy mắt. Cô quay lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Vậy nên chỉ một bước sai lầm mà khiến các bước đi sau cũng là sai sao.”
Trong số họ không có bất cứ ai liên hệ mình với chuyện của căn cứ cả, thế cho nên quyền chủ dộng vất vả lắm mới giành được giờ lại trở thành bị động.
Kiều Nhã Nguyễn vỗ vỗ vai của cô: “Chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn mà thôi! Trước hết bảo chị Mân Hinh liên lạc với ba mày, tạm dừng tất cả các hành động trước đã.”