Thủy An Lạc gật đầu, Sở Ninh Dực và An Phong Dương đã tự mình chạy đến hang ổ của người ta rồi, chắc chắn không thể hành động được.
Lúc Kiều Nhã Nguyễn đang định về với Thủy An Lạc thì Băng Tuyết bất thình lình xuất hiện. Tốc độ của cô ta nhanh đến mức Kiều Nhã Nguyễn chỉ kịp kéo Thủy An Lạc ra sau lưng mình.
Thủy An Lạc lảo đảo một bước mới có thể ổn định lại cơ thể. Cô nhìn cô gái xinh đẹp nhưng lạnh lùng đang chặn đường mình.
“Chị Hai à, chắn đường rồi!" Kiều Nhã Nguyễn lạnh lùng nhìn người trước mặt mình.
Thế nhưng Băng Tuyết không nhìn Kiều Nhã Nguyễn mà nhìn thẳng về phía Thủy An Lạc đứng phía sau: “Cô Long, ông chủ của chúng tôi muốn gặp cô!”
Cô Long cái em gái nhà cô!
Thủy An Lạc tức giận mắng một câu, hiện tại cô ghét cay ghét đắng cái chữ kia!
“Ông chủ của mấy người còn muốn gặp cả Nữ hoàng Anh cơ mà, sao cô không đi mà mời bà ấy đi?” Kiều Nhã Nguyễn cười khẩy, đáng tiếc cô gái kia đã ngăn chặn đường về của hai người rồi.
“Nếu ông chủ muốn gặp thì tôi sẽ đi mời, còn giờ mời cô Long hãy đi theo chúng tôi!” Băng Tuyết nghiêm nghị nói.
Thủy An Lạc với Kiều Nhã Nguyễn liếc nhìn nhau một cái, đang ám chỉ với nhau rằng cô gái này đầu óc có vấn đề.
“Thật ngại quá, ông xã tôi có bảo không cho phép tôi nói chuyện với người lạ.” Thủy An Lạc cười ha hả, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái đang cản đường mình.
“Anh Sở cũng đang ở đó.” Băng Tuyết nói thẳng.
Thủy An Lạc sững ra rồi quay sang nhìn Kiều Nhã Nguyễn. Kiều Nhã Nguyễn cũng nghe rõ ràng, hóa ra ông chủ của người này chính là người có biệt danh là Z kia.
Chính vì như vậy nên Thủy An Lạc càng không thể đi với cô ta được. Nếu không cô sẽ biến thành uy hiếp lớn nhất đối với Sở Ninh Dực.
Kiều Nhã Nguyễn kéo Thủy An Lạc về phía sau, nói: “Tránh ra!”
Băng Tuyết nhìn thẳng vào Kiều Nhã Nguyễn, mặt lạnh tanh, nói: “Cô mới là người tránh ra!” Băng Tuyết nói rồi dứt khoát xông về phía Kiều Nhã Nguyễn. Kiều Nhã Nguyễn tránh không kịp nên trong nháy mắt đẩy Thủy An Lạc ra đã bị Băng Tuyết khống chế. Cô ta mạnh tay đến mức khiến sắc mặt của Kiều Nhã Nguyễn lập tức trở nên tái nhợt.
Thủy An Lạc bị đẩy ngã xuống đất, vừa ngẩng đầu lên trông thấy Kiều Nhã Nguyễn liền kêu lên một tiếng sợ hãi: “Nhã!!!”
Cổ tay của Kiều Nhã Nguyễn xoay ngược lại, khóa chặt cổ tay của Băng Tuyết.
Thủy An Lạc vùng vẫy đứng lên, ngay lúc Băng Tuyết vươn tay ra muốn bắt thì cô nghiêng ngả trốn qua một bên.
Thủy An Lạc thở hổn hển. Cô nhìn Kiều Nhã Nguyễn đã bị khống chế thì chân mày nhíu chặt lại, nhưng ngay lúc ấy liền trông thấy Hắc Long đang lao nhanh từ bên trong ra: “Hắc Long!!!”
Thủy An Lạc lớn tiếng hô lên, ngay lúc Băng Tuyết xoay người lại Hắc Long đã lao thẳng vào mặt cô ta.
Băng Tuyết bất giác lui về phía sau. Tốc độ của cô ta cực nhanh khiến Hắc Long không thể nhào tới chỗ cô ta được.
Băng Tuyết ổn định lại cơ thể. Cô ta nhìn chằm chằm Hắc Long đang khom lưng hầm hè với mình. Trong mắt cô ta ánh lên sát khí, chỉ là một con súc sinh mà thôi.
Thủy An Lạc nhìn Băng Tuyết, cô lớn tiếng hô lên: “Hắc Long cẩn thận!”
Băng Tuyết bắt đầu ra tay với Hắc Long. Hắc Long gầm ghè nhào qua nhưng lại bị Băng Tuyết tránh đi.
Kiều Nhã Nguyễn xoa xoa bả vai của mình, đau dữ dội. Cô nhìn người cách đó không xa: “Mày đi vòng từ bên kia qua, tao với Hắc Long sẽ giữ chân cô ta!”
Thủy An Lạc gật đầu: “Mày cẩn thận một chút, tao đi vào rồi hai người cũng nhanh nhanh rút vào đi!”
Kiều Nhã Nguyễn “ừ” một tiếng rồi nhào lên.
Thủy An Lạc nhìn Kiều Nhã Nguyễn xông qua liền chạy vào một góc tường.
Băng Tuyết hơi nheo mắt lại, huýt một tiếng sáo.
Thủy An Lạc vừa mới chạy đến sát tường thì đột nhiên có ba người mặc quần áo màu đen nhảy xuống, chặn ngay trước mặt cô. Thủy An Lạc giật mình lui về sau một bước, trái tim đập rộn lên, lần này cô chạy không thoát rồi!
Thủy An Lạc đang nghĩ ngợi thì đột nhiên bị một người nắm lấy bả vai, lôi về sau một bước.
Thủy An Lạc còn chẳng kịp hét lên đã thấy người đàn ông đột nhiên chặn trước mặt mình.
A Sơ?