Giọng Janis rất trầm và vang cứ như một lời nguyền vậy.
Thủy An Lạc trợn trừng hai mắt.
Hắn nói: Sở Ninh Dực chọn tự chui đầu vào lưới!
Hắn nói: Một con rồng bị giam cầm!
“Được, giờ tôi sẽ ra ngay!” Thủy An Lạc nói rồi dứt khoát cúp máy điện thoại.
“Không được đâu Lạc Lạc! Nguy hiểm lắm!” Mân Hinh thấp giọng nhắc nhở.
Thủy An Lạc nắm di động trong tay, nhìn màn hình máy tính đang đặt trên bàn: “Đừng tìm nữa, họ tự chui đầu vào lưới rồi!”
Về phần tại sao, Thủy An Lạc nghĩ, cô biết chỉ khi nào Sở Ninh Dực đối mặt với chuyện của cô thì anh mới chọn cách được ăn cả ngã về không như vậy.
Cho nên cô nhất định phải ra để gặp Janis.
“Tao đi cùng với mày!” Kiều Nhã Nguyễn đứng dậy đi tới cạnh cô.
Thủy An Lạc gật đầu, hiện giờ cô không định để Janis đưa mình đi.
Ngay lúc hai người họ định đi ra ngoài thì Phong Phong đột nhiên rút một cây súng đã chuẩn bị sẵn từ bên hông ra, giao nó cho Kiều Nhã Nguyễn. Kiều Nhã Nguyễn nhìn Phong Phong một lát rồi cuối cùng vẫn nhận lấy.
Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn đi bộ ra. Janis dừng xe ngay trước cửa. Hắn đang tựa ở bên cạnh xe hút thuốc, chiếc áo khoác đen của hắn tung bay trong cơn gió lạnh.
Janis thấy hai người đi ra liền dập điếu thuốc trong tay mình đi sau đó cất bước đi tới.
Hắn nhìn Kiều Nhã Nguyễn đi bên cạnh cô rồi cười có chút đau lòng: “An, cô vẫn không hề tin tưởng tôi.”
Thủy An Lạc nhìn hắn, lúc này giọng cô cũng lạnh lẽo như băng: “Janis, chuyện đã tới nước này thì tôi nghĩ có diễn kịch tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Janis chẳng hề biến sắc, hoàn toàn không hề có cảm giác bị người ta vạch trần.
Mà cả Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn đều chằng thấy lạ gì với cái dáng vẻ này của hắn, dù sao cũng đã làm rất nhiều mấy chuyện không biết xấu hổ rồi thì còn biết cái gì gọi là mặt mũi nữa đâu.
Janis hơi nhún vai: “Nếu không nhờ việc tối qua anh Sở tự chui đầu vào lưới thì tôi còn không biết thủ đoạn của An lại cao đến vậy đâu. Đáng tiếc, các người tính toán nhầm một việc rồi.”
Thủy An Lạc hơi cứng người lại, cố gắng đè nén tâm tình của mình.
Sở Ninh Dực nói, chỉ cần cô không biểu hiện ra bên ngoài thì kẻ địch vĩnh viễn không biết được là cô đang sợ.
Sở Ninh Dực nói, chỉ cần cô sợ thì chẳng cần kẻ địch ra tay cô cũng đã thua rồi.
Vậy nên cô không thể sợ, lại càng không thể biểu hiện ra bên ngooài rằng cô sợ. Sở Ninh Dực vì cô mà chọn cách đột ngột thay đổi kế hoạch, khiến bản thân bị giam cầm, làm sao cô có thể thua vào lúc này được.
“Chuyện này nói một, hai câu không thể nói rõ được, bên kia có một quán trà, chúng ta qua đó ngồi lát đi! Đương nhiên là cô Phong cũng có thể đi theo!” Có vẻ như Janis sợ Thủy An Lạc không đồng ý nên mới nói thêm câu này.
Thủy An Lạc nhìn hắn, ánh mắt của cô còn sắc bén hơn cả gió lạnh lúc này: “Một, hai câu không thể nói rõ ràng thì nói nhiều thêm vài câu đi. Ở đây rất tốt, ít nhất tôi có thể rời đi bất cứ lúc nào tôi muốn.
Thủy An Lạc không ngốc, hắn không dám đặt chân vào Thấm Tâm Viên, nhưng cô cũng không thể rời đi được.
Sự phòng bị quang minh chính đại của Thủy An Lạc khiến Janis hơi khựng lại một chút, cuối cùng hắn bật cười ha hả: “An, cô như thế này khiến người ta cảm thấy thật xa lạ. Tôi còn nhớ rõ bộ dạng lúc lạc đường của cô trước đây, đáng yêu đến mức khiến tôi không dời mắt được.”
Thủy An Lạc vẫn bình thản trả lời: “Nếu như anh tới là để nhớ lại chuyện cũ vậy thì xin lỗi, tôi không có thời gian với anh đâu.”
“An! Tối hôm qua cô tặng tôi một món quà lớn như vậy, đương nhiên tôi phải trả lễ rồi, chỉ là tôi vốn định chơi thêm mấy ngày nữa, nhưng chẳng phải kế hoạch luôn luôn thay đổi đó sao?” Ngay lúc Thủy An Lạc xoay người rời đi thì Janis đột nhiên lên tiếng, ngăn bước chân của cô lại.
Họ không hề biết rằng Sở Ninh Dực đã biết về bí mật của rồng, cho nên anh mới phá vỡ kế hoạch vì Thủy An Lạc, tự chọn cách chui đầu vào lưới. Đám Sở Ninh Dực không biết rằng con rồng mà bọn họ muốn tìm đang ở ngay trên đảo Kim Cương, cho nên kế hoạch mới bị lọt một bước như vậy.