Thủy An Lạc quay về phòng ngủ, quả nhiên thấy điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ, một cuộc của Cố Minh Hạo, một cuộc của Janis.
Cố Minh Hạo gọi điện cho cô chắc để chất vấn cô chuyện tin tức.
Còn Janis gọi tới chắc để hỏi dò cô chuyện đó.
Lúc này, Thủy An Lạc thật sự muốn hẹn cả hai người ra gặp, sau đó để bọn họ đấu với nhau, như thì có vậy thì cô mới sống dễ chịu được một chút, vì nếu không phải vì bọn họ thì Sở Ninh Dực đã không cần phải đi mạo hiểm như giờ rồi.
Nhưng vì kế hoạch của Sở Ninh Dực, cô vẫn phải nhịn xuống, quyết định gọi điện cho Janis trước.
Thủy An Lạc ngồi xuống cạnh mép giường gọi lại, lúc điện thoại được bắt máy, cô lại hỏi lại với cái giọng ngái ngủ: “Anh vừa mới gọi cho tôi hả? Đang ngủ nên không biết.”
Janis tỏ ý áy náy nói: “Xin lỗi, quên mất giờ vẫn còn hơi sớm.”
Thủy An Lạc thầm cười lạnh, có mà không đợi được nữa thì có!
“Có chuyện gì à?” Thủy An Lạc ngáp một cái rồi nói, đứng dậy đi lại trong phòng.
“Không có gì, chỉ là tối qua tôi có thấy tin về người bạn kia của cô nên hiếu kỳ muốn hỏi một chút thôi.” Lúc này Janis nói với giọng điệu rất bình thường, bình thường đến mức như thể hắn đang tò mò thật vậy.
Thủy An Lạc cũng diễn kịch cùng với hắn, “Tin gì cơ? Tối qua tôi ngủ sớm lắm, vẫn chưa thấy.”
Janis khẽ bật cười, “Tôi nghĩ không phải là một tin tốt cho lắm, cô có thể xem thử xem.”
Thủy An Lạc đáp lại: “Vậy hả, để tôi xem thử.” Nói rồi cô liền dập điện thoại.
Janis ngồi trên giường trong khách sạn, nhìn điện thoại của mình, hai mắt nheo lại, trước mắt mục đích hàng đầu của hắn là phải giành lại được chủ quyền của thành phố A này, như vậy hắn mới có thể phân cao thấp với Sở Ninh Dực được.
Nhưng hắn lại không ngờ rằng, lúc hắn đang muốn phân cao thấp với Sở Ninh Dực, anh đã rời khỏi thành phố A để đánh thẳng vào trụ sở của Boss rồi.
Thủy An Lạc dập máy, vỗ vỗ lên mặt mình, thay đổi tâm trạng rồi gọi lại cho Cố Minh Hạo, có khi sau chuyện này chắc cô sẽ bị tâm thần phân liệt mất.
Cố Minh Hạo vừa thấy điện thoại vang lên liền bắt máy, có thể thấy người bên kia đang gấp đến thế nào.
“Rốt cuộc thì Sở Ninh Dực có ý gì hả?” Cố Minh Hạo vào thẳng vấn đề, có chút cảm giác cáu kỉnh.
Ý gì?
Ý là muốn hủy hoại anh đấy!
Thủy An Lạc nhếch miệng cười lạnh, nhưng cô vẫn nói với giọng điệu ấm ức, “Anh làm gì thế? Sáng sớm vừa ngủ dậy tôi đã gọi lại cho anh rồi, anh còn gắt với tôi cái gì?”
Thấy Thủy An Lạc tủi thân quạu lại, rõ ràng người bên kia cũng hơi sững ra.
“Cậu chưa xem tin tức à?” Lúc này giọng Cố Minh Hạo không gay gắt như ban nãy nữa.
“Tôi mới ngủ dậy này, tin gì mà anh phải cuống lên như thế chứ, Sở Ninh Dực lại làm gì anh à?” Thủy An Lạc hơi mất bình tĩnh, như thể đang nghĩ không phải vừa mới giải quyết mâu thuẫn giữa hai người rồi sao? Giờ lại xảy ra chuyện gì đây?
Cố Minh Hạo khựng lại, trầm giọng nói, “Cậu xem tin trước đi vậy.”
Thủy An Lạc nghe thấy tiếng tút tút truyền ra, nụ cười trên khuôn mặt lại càng lạnh lùng hơn.
Cố Minh Hạo đang ở nhà gần như đã bóp nát điện thoại của mình, nhưng hắn biết nhiệm vụ cấp thiết nhất lúc này không phải là chất vấn Thủy An Lạc, mà là phải tìm cách ứng phó với sự tấn công bên phía Janis đối với hắn.
***
Thấm Tâm Viên.
Mân Hinh đứng dựa cửa nhìn Thủy An Lạc diễn hai vở kịch, cảm thấy có chút xót xa.
“Vở kịch nào cũng đề do cuộc sống này bức ra hết.”
Thủy An Lạc ngoảnh lại, vẫn cầm điện thoại trong tay, khẽ nhếch môi, “Anh Sở nói anh ấy nợ em một cái tượng vàng còn cao hơn cả em, em chờ anh ấy về trả em đấy.”
Mân Hinh đi tới ôm lấy cô, “Hôm nay em vẫn phải ra ngoài à?”
Thủy An Lạc gật đầu, “Đi gặp Cố Minh Hạo ạ.” Nói rồi, cô lại cúi đầu giấu đi sự lạnh lẽo dâng lên trong đáy mắt.