Sau bữa sáng, Thủy An Lạc còn đặc biệt trang điểm, mặc một chiếc áo khoác lông màu đỏ mà cô rất ít khi động tới, phối với chiếc quần legging đen, và đi đôi bốt đen lên tới tận đầu gối.
Lúc này cô cũng thả mái tóc thường buộc đuôi ngựa xuống, xoăn xõa ra phía sau lưng.
Mân Hinh đứng tựa vào thành cầu thang nhìn cô đi xuống, cảm thấy Thủy An Lạc xinh đẹp đến bất ngờ.
Thủy An Lạc cúi nhìn rồi xoa đầu con gái, nếu đã ra chiến trường, vậy cô cần phải ở trong trạng thái tốt nhất để đối mặt với kẻ thù chứ.
“Em đi đây.”
Mân Hinh gật đầu với cô, “Cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chị, để ý kỹ điện thoại nhé.”
Thủy An Lạc hít một hơi thật sau, gật đầu với cô rồi mới đi qua con gái rời khỏi nhà.
Tiểu Bảo Bối vốn đang ngồi chơi với em trai cả em gái trên sofa, nhưng khi thấy mẹ ra khỏi nhà, nhóc liền cảm thấy trong nhà có chuyện rồi. Ba không có nhà, trong vòng một đêm mẹ cũng thay đổi rất nhiều.
Nhưng không ai nói cho nhóc biết là chuyện gì đã xảy ra, vì nhóc vẫn còn nhỏ.
Thủy An Lạc nghĩ ra khỏi Thấm Tâm Viên thì chú Sở sẽ chờ sẵn cô ở bên ngoài, nhưng không ngờ người tới lại không phải là chú Sở.
Xe đỗ lại liền có một nữ lưu manh trượt cửa sổ xe xuống huýt sáo với cô.
“Người đẹp, lên xe đi.” Kiều Nhã Nguyễn tháo kính ra, cười trông không khác gì một tên lưu manh chính hiệu.
Thủy An Lạc trợn trắng mắt, đi qua mở cửa ghế phụ, “Sao mày lại tới đây?”
“Những chuyện thế này sao có thể để mày xông lên một mình được, vệ sĩ miễn phí, cần không?” Kiều Nhã Nguyễn cười rồi lại đánh giá Thủy An Lạc, “Nghe nói mấy nhân vật nữ trong phim truyền hình một khi trở nên xấu xa thì sẽ thay đổi hình tượng, chậc chậc chậc, mày đang bị Ảnh hậu nhập đấy à?”
Thủy An Lạc thắt dây an toàn xong lại cười mắng một câu, “Vệ sĩ gì mà lắm điều thế, lái xe đi.”
Kiều Nhã Nguyễn cũng bật cười, lại đeo kính râm lên rồi lái xe rời khỏi nhà.
“Nếu Sở tổng nhà mày biết lần đầu tiên vợ mình chú trọng vào việc ăn mặc như thế chỉ để gặp tình địch chắc sẽ tức đến mức hộc máu mất.” Kiều Nhã Nguyễn cười hí hửng nói.
Thủy An Lạc vạch đen đầy đầu, “Mày tới đây làm tài xế cho tao hay là tới để chọc tức tao thế hả?”
“Vệ sĩ, nghe câu tài xế mất giá quá đấy!” Kiều Nhã Nguyễn hừ một tiếng.
Thủy An Lạc: “...”
Có khác gì nhau à?
Tài xế thì làm sao mà mất giá?
Vệ sĩ thì không mất giá chắc?
Logic kiểu quái gì vậy?
Thủy An Lạc nhìn mình trong gương chiếu hậu, “Không phải lần đầu tiên, lần đầu tiên là trong hôn lễ của tao...” Thế nên lần đầu tiên cô ăn bận xinh đẹp vẫn là vì Sở Ninh Dực.
Kiều Nhã Nguyễn nghe vậy cũng chỉ cười lạnh một cái.
Thủy An Lạc chiêm ngưỡng “người đẹp” xong lại quay ra nhìn Kiều Nhã Nguyễn, “Hôn lễ của tụi mày lại bị đẩy lùi rồi à?”
Kiều Nhã Nguyễn nhướn mày “ừ” một tiếng, “Không sao, tao cũng nói với ba mẹ tao là sắp tới công việc bận bịu, chờ xong chuyện rồi tính tiếp rồi.”
Thủy An Lạc biết vậy rồi mới gật đầu.
“Để xong chuyện rồi tổ chức hôn lễ cũng tốt, có thể để bọn trẻ con làm phù dâu phù rể nhí, nhà bọn mình nhiều trẻ con như thế mày tha hồ mà chọn, hạnh phúc ghê.” Thủy An Lạc nói với vẻ ngưỡng mộ.
Kiều Nhã Nguyễn cười hả hả rồi quăng cho cô ánh mắt tự hiểu lấy đi, “Phải, mày thì hay rồi, còn mang cả một đôi phù dâu trong bụng để kết hôn cơ mà!”
Thủy An Lạc cười xấu nhìn cô, “Mày cũng có thể mang con đi kết hôn mà, Tiểu Bất Điểm sắp ba tuổi rồi, cũng phải sinh đứa nữa đi chứ.”
Kiều Nhã Nguyễn cười ha hả, cười đến mức Thủy An Lạc sởn hết cả tóc gáy, rồi lại bị Kiều Nhã Nguyễn trừng mắt một cái.
Thủy An Lạc quyết định im lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ chuẩn bị sẵn tâm lý cho mình.