Sở Ninh Dực và An Phong Dương đi từ sáng sớm, lúc đó lũ trẻ vẫn còn đang chìm trong cơn mộng mị.
Thủy An Lạc nghe tiếng trực thăng ngày càng xa, tâm trạng cũng dần trở nên nặng nề.
Mân Hinh đứng cạnh Thủy An Lạc, nhìn bầu trời tờ mờ sáng, ánh mắt lại càng u ám hơn.
Thủy An Lạc quay lại nhìn Mân Hinh đang rũ mắt đứng đó. Cô ôm lấy vai Mân Hinh, cố tỏ ra kiên cường nói: “Hé, cuối cùng cũng có cảm giác là vợ quân nhân rồi.”
Thủy An Lạc nửa cười nửa đùa khiến Mân Hinh bật cười. Cô ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc, nhưng nụ cười này lại hơi miễn cưỡng.
Thủy An Lạc và Mân Hinh rời khỏi sân bay. Hai người chậm rãi đi trong cái sân lớn, như thể cứ đi từ từ như thế thì họ sẽ cảm thấy bớt lo sợ hơn.
Thủy An Lạc có thể cảm nhận được tâm trạng nặng nề của Mân Hinh.
“Sẽ không có chuyện gì đâu, chị nên tin tưởng vào các anh ấy.”
Vào lúc cả hai đang hoang mang lạc lõng thế này, buộc phải có một người đóng vai cứng rắn, thế nên người này chính là Thủy An Lạc.
Mân Hinh gật đầu cười với cô.
Lúc hai người thong thả đi về, Phong Phong cũng đã lái xe đi rồi.
“Đây là lần đầu tiên em thấy Phong Điên cần mẫn thế đấy.” Thủy An Lạc nhìn theo cái bóng xe bảnh chọe của Phong Phong, không nhịn được nói.
“An Thị và Sở Thị không thể một ngày không có chủ, vài ngày tới chắc anh ấy sẽ bận lắm.” Mân Hinh thở dài đáp lại, “Em có cần chị giúp gì không?”
Cô biết lần này Thủy An Lạc cũng phải gánh vác một trách nhiệm nặng nề.
Thủy An Lạc lắc đầu rồi vào nhà với Mân Hinh, “Chị cứ phụ trách việc nắm bắt tin tức của các anh ấy là được rồi, chuyện của Cố Minh Hạo và Janis cứ để em.”
Mân Hinh nhìn cô, cuối cùng gật đầu, “Có gì cần giúp thì cứ nói với chị, ví dụ như tra tin tức này nọ ấy, chắc chị cũng chỉ có mỗi một tác dụng đó thôi.”
Câu cuối cùng của Mân Hinh có vẻ bất đắc dĩ.
Thủy An Lạc ôm lấy Mân Hinh, nhìn thím Vu đang chuẩn bị bữa sáng, lũ trẻ đang trong kì nghỉ đông nên cô cũng không bắt chúng phải dậy sớm làm gì.
Trong nhà có rất nhiều phòng. Bánh Bao Rau và Bánh Bao Đậu đều có phòng riêng, Tiểu Bất Điểm cũng có phòng thuộc về cô bé nhưng cái phòng đó cũng coi như chẳng có tác dụng gì vì bé con đã quen đi theo Bánh Bao Rau rồi.
Lúc xếp phòng cho Tiểu Bất Điểm, Thủy An Lạc nói thế này, vì Kiều Nhã Nguyễn lúc nào cũng ở trong quân đội không biết bao lâu mới về được một lần, Phong Điên bình thường thì không sao, nhưng lỡ mà nhận phim thì cũng phải ra nước ngoài thường xuyên, sớm muộn gì nhà họ cũng nuôi đứa trẻ này, không bằng cứ chuẩn bị trước luôn cho rồi.
Sở Ninh Dực chỉ hờ hững nhìn vợ mình, dùng mắt nói chuyện với cô: Em cứ nói thẳng ra đứa nhỏ này sớm muộn gì cũng là của nhà mình không phải là xong chuyện rồi sao!
Mân Hinh về lấy máy tính còn Thủy An Lạc thì vào bếp chuẩn bị đồ ăn với thím Vu.
Thím Vu vừa dọn dẹp vừa lầm bầm, “Ôi trời ơi, mấy cái tên trời đánh thánh vật đó sao không để cho người ta nghỉ ngơi gì hết vậy?”
Thủy An Lạc đứng cạnh lấy gạo thổi cơm, nghe thấy thím Vu nói vậy liền bật cười: “Lúc nào chẳng có những người như vậy ạ, cứ thích tìm cảm giác tồn tại từ người khác ấy mà.”
Thím Vu thở dài, “Lần này thiếu gia nhất định sẽ trở về bình an.”
“Vâng ạ.” Thủy An Lạc khẽ gật, giấu đi nỗi lo của mình dưới hàng mi cong dài.
Thím Vu nhìn Thủy An Lạc nhưng cũng không giấu đi sự lo lắng của mình, “Hôm qua thiếu gia bỗng hỏi tôi về chuyện của Công chúa, không biết là tại sao nữa?” Thím Vu vừa nói vừa lắc đầu tiếp tục thái rau.
Thủy An Lạc khựng lại, bỏ gạo đã vo xong vào nồi, ấn chế độ nấu cơm.
Công chúa Delia sao?
Cô khẽ cau mày, tại sao Sở Ninh Dực lại hỏi chuyện này?
Thủy An Lạc nghĩ một hồi lại muốn tìm điện thoại của mình nhưng nhớ ra vẫn để điện thoại trên lầu. Cô nói với thím Vu một tiếng rồi đi lên nhà, bỏ lại thím Vu vẫn đang đứng đó lầm bầm.