Sở Ninh Dực suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh nghĩ là...”
“Dừng lại đã.” Thủy An Lạc ngắt lời, cười với anh nói, “Em nghĩ, anh không đi là tốt nhất.”
Sở Ninh Dực lườm cô một cái sắc lẹm.
Nếu không phải là tình huống bất đắc dĩ thì sao anh phải đẩy nhanh việc tấn công như vậy chứ.
Sở Ninh Dực xoa xoa đầu cô, “Được rồi, cái nhà này giao cho em đấy, đến lúc đó Kiều Nhã Nguyễn sẽ trở về, Phong Tứ cũng sẽ ở lại thành phố A này trông coi mọi thứ.”
Thủy An Lạc gật đầu lại cầm lấy tay anh, “Anh yên tâm, em nhất định sẽ trông chừng căn nhà này, trông nom lũ trẻ chờ anh trở về.”
Sở Ninh Dực nghe vậy liền kéo cô vào lòng mình, “Sau khi anh với An Tam đi rồi, em hãy nghĩ cách giúp Janis lấy được chủ quyền ở đây nhé.”
Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, hỏi: “Tại sao lại là lúc các anh đi rồi?”
Sở Ninh Dực vuốt ve tóc cô, “Có như vậy bọn họ mới nghĩ là anh vẫn còn ở thành phố A.” Dù sao, mượn đao giết người cũng là trò mà Sở Ninh Dực thích chơi nhất.
Thủy An Lạc trong nháy mắt liền hiểu ra, “Có phải em càng giữ được chân bọn họ được lâu, các anh sẽ càng an toàn không?”
Sở Ninh Dực vỗ vỗ đầu cô: “Nên làm như thế nào thì làm như thế, không ai nắm bắt chính xác được thời gian, em cũng không cần cố quá đâu.”
Thủy An Lạc bĩu môi, “Vậy nếu em xử gọn hắn trong vòng một ngày thì sao?”
Sở Ninh Dực: “...”
Được lắm, dã tâm của cô nhóc này không nhỏ đâu.
“Nếu em xử được hắn trong một ngày, anh sẽ khiêng một cái giải Nobel Tâm cơ về cho em.” Sở Ninh Dực nhìn cô vợ đang khoác lác không biết ngượng mồm của mình, dẫn cô xuống lầu.
Bên ngoài bọn trẻ đang chơi đùa. Thủy An Lạc nghĩ, sung sướng nhất chính là những đứa trẻ này, lúc nào cũng có thể thoải mái chơi đùa.
Trong nhà Phong Phong có riêng một căn phòng chuyên để nuôi rắn nhỏ của Tiểu Bất Điểm, hơn nữa đằng sau lại là một vườn thuốc, rắn dẫn đường cũng thích môi trường này.
“Nhưng bên này cách bệnh viện hơi xa, hơn nữa còn không có xe buýt.” Thủy An Lạc nói.
Sở Ninh Dực vỗ một cái lên đầu cô, “Có bản thiếu gia làm tài xế cho mà em còn em thấy ấm ức à?”
Thủy An Lạc cười tủm tỉm nghĩ, nói cách khác, sau này Sở tổng đều đưa đón cô ấy đi làm à, vậy còn được.
“Chờ mọi chuyện kết thúc, chúng ta có thể quay lại cuộc sống bình thường đúng không.” Thủy An Lạc đứng ở cửa, nhìn bọn trẻ vui cười đùa bên ngoài, ngay cả Bánh Bao Rau rõ ràng cũng đồng ý chơi cùng những đứa nhỏ khác.
Sở Ninh Dực gật đầu, ôm Thủy An Lạc nhìn ra bên ngoài, “Còn một việc nữa, lần vây quét này, ba em cũng dẫn người đi.”
Sở Ninh Dực nói xong liền cảm thấy vai Thủy An Lạc hơi cứng lại, sau đó liền thấy cô ngẩng đầu, “Ba em?”
Thủy An Lạc nói xong câu đó, nhịn không được đẩy anh ra, quay lại phòng khách tìm túi của mình lấy điện thoại, nghĩ cũng không nghĩ liền gọi thẳng cho Thủy Mặc Vân.
Đường dây bên kia vừa được kết nối, Thủy An Lạc liền lớn tiếng hỏi: “Ba có biết ba bao nhiêu tuổi rồi không? Ba đã ép mẹ đi rồi còn chưa đủ à mà còn chạy đến cái chỗ quỷ quái đó? Ba không hy sinh cho tổ quốc thì ba thấy có lỗi với bộ quân phục đó lắm à? Không cần mẹ, không cần cả con nữa, sao lúc nào ba cũng ích kỷ thế hả?”
Thủy An Lạc lớn tiếng chất vấn, vừa nói cả người cô còn run lên, rõ ràng là đã thật sự tức giận.
Thủy Mặc Vân đã hơn năm mươi rồi mà lại còn muốn đến một nơi như vậy, cô làm sao có thể yên tâm cho được?
Người bên kia vẫn không lên tiếng, như thể còn không kịp phản ứng trước cơn giận đột ngột của Thủy An Lạc, lại giống như bị câu nói sau cùng của Thủy An Lạc làm cho chấn động.
Ông, lúc nào cũng ích kỷ!