Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu mình, ngẫm lại ý của Sở Ninh Dực, chắc anh muốn nói, tử huyệt của Cố Minh Hạo chính là chỗ cô có thể lợi dụng Janis.
Mà tử huyệt của Cố Minh Hạo, là chuyện hắn đã đích thân giết chết ba mình và người mẹ đang trong viện dưỡng lão của hắn.
Thủy An Lạc nghĩ đến người phụ nữ kia, hơi cúi đầu, trong lòng thầm có quyết định của chính mình.
Tội cũng không bằng mẹ, hơn nữa người phụ nữ kia đã điên rồi, không cần thiết phải trở thành quân cờ bị lợi dụng.
Vị trí của Thấm Tâm Viên gần ngoại ô, hơn nữa chiếm diện tích rất lớn, nghe nói trong đó còn có núi nữa.
Lúc Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc đến nơi, mấy đứa nhóc đều đã ở trong sân chơi đến phát điên rồi.
Thủy An Lạc thả Hắc Long ra, Bánh Bao Đậu lập tức hét lên chạy tới, sau đó kéo Hắc Long đi chơi.
Thủy An Lạc nhìn này khuôn viên có dáng vẻ Giang Nam đặc sắc này, có hồ có cây, có lầu các, có từng khu nhà nhỏ, giống như những ngôi nhà của đám nhà giàu cô từng xem trong phim cổ trang vậy.
Nơi đám trẻ đang nô đùa chính là hoa viên trước nhà chính. Nhà chính là chỗ ở hiện tại của Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc. Nhà lầu ba tầng, coi như là một tác phẩm nghệ thuật hiện đại lấy cảm hứng từ vùng sông nước Giang Nam.
Thủy An Lạc nghĩ, có lẽ đây là chỗ ở của một vị vương gia thời cổ đại.
Quá khứ là gông xiềng của vương gia, hiện tại là gông xiềng của bọn họ, một thứ gông xiềng xa hoa.
Hai căn nhà lầu hai bên là nhà của An Phong Dương và Phong Phong.
Cho nên, ba nhà bọn họ tất nhiên không thể phân tách ra.
Sở Ninh Dực dẫn cô đi vào, phòng của họ ở lầu ba. Lầu một là phòng khách và phòng cho người hầu. Lầu hai là phòng cho khách và phòng làm việc. Lầu ba là phòng ngủ của chủ.
Bài trí không tính là xa hoa, nhưng trông rất thoải mái.
Sở Ninh Dực đẩy cửa phòng ra. Thủy An Lạc nhìn quanh, gian phòng rất lớn, lớn hơn so với căn phòng cũ ở nhà của họ một chút. Phòng đọc sách nhỏ lầu ba nằm ngay trong phòng của họ. Thủy An Lạc bước vào nhìn qua, trong đó đầy ắp sách, có thể thấy được là của chủ nhân trước cũng chính là FOOL để lại.
Toilet ở gần phòng đọc sách, đồ bên trong đều do Sở Ninh Dực chuẩn bị từ hai ngày trước, rèm cửa sổ chăn đơn cũng theo sở thích của Thủy An Lạc.
Nhưng tất cả đều không phải là trọng điểm.
Sở Ninh Dực dẫn Thủy An Lạc đến bên giường, Kéo tấm ván đầu giường ra một khoảng cách nhất định.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn, bên trong không phải một hộc chứa đồ bình thường mà có một hàng những nút bấm nhỏ. Ccô ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực chỉ từng nút cho cô xem, có nút là chốt mở trong sân, có nút là trong phòng, nút cuối cùng mà mạng lưới tia tử ngoại mà anh bố trí.
“Mấy thứ này em phải nhớ kỹ, nếu bọn anh không có ở đây, Mân Hinh không có ở đây thì dẫn các con đến phòng này, cái nút cuối cùng có thể ngăn tất cả mọi người tiến vào đây.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Thủy An Lạc hơi sững sờ, “Vì sao chị Mân Hinh lại không có ở đây?”
Sở Ninh Dực khép tấm ván lại, quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc: “Nhỡ đâu thì sao?”
“Ờ...” Thủy An Lạc không suy nghĩ nhiều, nhớ kỹ lời anh vừa nói, “Nút cuối cùng là cái gì, nhỡ đâu bọn họ từ cửa sổ tiến vào thì làm sao bây giờ?”
“Không đâu.” Sở Ninh Dực tự tin nói.
“Ặc.”
Thủy An Lạc thấy anh tự tin như vậy, nếu như mình lại phản bác thêm câu nữa thì có vẻ như lại thành không tin tưởng anh lắm.
“Ở đây vệ tinh không thăm dò được cho nên tương đối an toàn, nhưng vẫn phải đề phòng sơ hở.” Sở Ninh Dực nói, chân mày tiếp tục nhíu lại, rõ ràng vẫn chưa cảm thấy yên tâm hẳn.
Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn chốt mở đã bị che giấu, cô vừa đếm rồi, có ít nhất năm nút, có thể nói là cơ quan trùng trùng rồi, anh còn lo lắng chuyện gì nữa?