Thủy An Lạc nói xong, Sở Ninh Dực cũng đang tựa vào cửa nhìn cô.
Cô rất tức giận, thậm chí thân thể đều đang mất khống chế run lên.
Nếu như chỉ có Thủy Mặc Vân, cô sẽ không tức giận như vậy.
Nhưng lần này còn có cả anh.
Sứ mạng của anh, thân phận của anh, anh bắt buộc phải đi, quan trọng là anh còn trẻ.
Thế nhưng Thủy Mặc Vân thì khác. Cho dù ông ấy đã từng là người đứng đầu trong quân đội, nhưng điều đó không thể phủ nhận được việc ông ấy đã có tuổi. Thời gian sẽ không khoan nhượng cho bất cứ ai.
Cho nên, Thủy An Lạc đã tìm được một cái cớ, tìm được một nơi để phát tiết nội tâm đang sợ hãi của mình.
Lúc anh biết Thủy Mặc Vân sẽ dẫn đội, kỳ thực cũng phản đối, dù sao ông ấy cũng đã lớn tuổi, hơn nữa lại là ba vợ của mình, chỗ dựa của vợ mình. Nếu thực sự xảy ra chuyện gì, anh cũng không biết phải ăn nói lại với vợ mình thế nào.
Nhưng lời khuyên bảo của anh vô hiệu, chỉ có thể nói cho Thủy An Lạc, để người làm con gái như cô đi khuyên ông.
Bên kia yên lặng một lúc lâu, trong phòng chỉ còn tiếng hít thở nặng nề của Thủy An Lạc, còn có tiếng khóc nức nở nho nhỏ.
“Lạc Lạc.” Thủy Mặc Vân nói, giọng nói có chút khản đặc.
“Mẹ nói, mẹ yêu ba, nhưng mẹ không thể nào tranh đoạt tình yêu với cả một quốc gia được, cho nên mẹ mới ra đi.” Thủy An Lạc cắn răng nghiến lợi nói.”Ở trong lòng ba, có phải con và mẹ chẳng có ý nghĩa gì đúng không. Ba có thể lợi dụng con và mẹ để đối phó với Tôm Lớn, hiện tại cũng có thể chọn cách vứt bỏ hai mẹ con con để làm cái chuyện không thích hợp với ba như thế à?”
Thủy An Lạc mỗi chữ như châu ngọc, ép bên kia tiếp tục yên lặng.
Sở Ninh Dực hơi rũ mắt, cuộc đời ba vợ anh, ngoại trừ những sự tích anh hùng này, có lẽ chỉ còn sót lại bi ai.
“Lạc Lạc, ba hứa với con, sau lần này về ba sẽ về hưu.” Thủy Mặc Vân khẽ hứa hẹn với con gái mình.
“Nhưng nhỡ không về được thì sao?” Thủy An Lạc tức giận nói.
Thủy An Lạc gào lên xong, toàn bộ phòng khách đều yên lặng hẳn.
Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn người phụ nữ gần như đã mất khống chế kia, trán tiếp tục nhăn lại.
“Lạc Lạc, ba chưa bao giờ nuốt lời đã hứa với con.” Một lúc lâu sau, Thủy Mặc Vân cũng chỉ là đáp lại một câu như vậy.
Thủy An Lạc tức giận, cúp điện thoại.
Thủy Mặc Vân tựa lưng vào ghế ngồi, nghe tiếng tút tút trong điện thoại di động, khóe miệng nhướng lên một nụ cười cay đắng.
Ông đặt di động xuống bàn, sau đó lấy tấm hình trong ngăn kéo ra, trong hình là đài phun nước ở đảo Kim Cương, đúng ba giờ chiều, con rồng tím kia sẽ xuất hiện.
Đằng sau bức ảnh có viết một câu: Phá hủy đài phun nước.
Thủy Mặc Vân nắm chặt ảnh chụp trong tay, ông cũng không tín tà ma quỷ quái, chính con gái ông đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện khó mà tưởng tượng nổi rồi. Sở Ninh Dực nói, Thủy An Lạc luôn bị ác mộng về con rồng khổng lồ đó bám lấy. Lúc nào con bé cũng trông thấy một con rồng cực dữ tợn.
Một lần hai lần có thể là trùng hợp, thế nhưng nếu cứ liên tiếp như vậy thì sao?
Thế gian này có nhiều chuyện khoa học không giải thích được lắm, mà con gái của ông vừa hay lại gặp phải đúng một chuyện như vậy.
Ông từng cầu xin Tát Phổ Man giúp Thủy An Lạc đổi mệnh. Tát Phổ Man lại nói mệnh cách của cô vốn đã sai. Nhưng trước lúc lâm chung Tát Phổ Man lại gửi cho ông bức ảnh này.
Một con rồng bị đài phun nước trấn áp.
Có lẽ đây chính là khởi nguồn cơn ác mộng của Thủy An Lạc.
Cho nên, sao ông có thể không đi được?
Sao ông có thể bỏ mặc rồi để người khác giải quyết được đây?
Chỉ e là người khác sẽ coi con gái ông là yêu quái mất.
Mà tại Thấm Tâm Viên lúc này, Thủy An Lạc cúp điện thoại xong liền ngồi thụp xuống đất.
Sở Ninh Dực bước qua, cúi người xuống nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô.