Thủy An Lạc thiếp đi trong lời dỗ dành của Sở Ninh Dực.
Còn Sở Ninh Dực thì bắt đầu chuẩn bị cho việc chuyến đi, ví dụ như, chuyện quan trọng nhất là chuyển nhà.
Trước khi đi, anh với An Phong Dương phải bảo đảm an toàn cho tất cả bọn họ đã.
Cho nên địa điểm chủ yếu vẫn là ở Thấm Tâm viên, nơi mà người ngoài không thể vào được.
Chuyện chuyển nhà Sở Ninh Dực đã thương lượng qua điện thoại với ba vợ mình. Thủy Mặc Vân không có ý kiến gì. Sở Ninh Dực sớm muộn gì cũng phải dọn đi, chỉ là chuyển trước mấy tháng mà thôi.
Thế nên sáng sớm Thủy An Lạc tỉnh lại liền đối mặt với tin: Họ phải chuyển nhà!
Nhà thì vẫn lục tục chuyển, có điều lần này là dọn hết cả nhà qua đó thôi.
Thím Vu rạng sáng đã đi theo Phong Phong và Tiểu Bất Điểm, như vậy có thể che giấu tai mắt người khác. An Phong Dương và Mân Hinh đi sau. Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc đi cuối cùng, mang theo cả Hắc Long.
Có điều lúc bọn họ xuống lầu lại gặp Cố Minh Hạo cũng đang đi xuống.
Sắc mặt của Cố Minh Hạo không tốt lắm, thậm chí có chút tái nhợt không bình thường.
Thủy An Lạc hơi sửng sốt, “Anh làm sao vậy?”
Cố Minh Hạo khẽ lắc đầu, tựa ở vào thang máy nhìn bọn họ, “Nghe trên tầng của hai người cứ ầm ầm, sao thế, chuyển nhà hả?”
Sở Ninh Dực thản nhiên nói: “Ừ, hôm nay chuyển.”
Cố Minh Hạo khựng lại một chút, thân thể cũng không nhịn được đứng thẳng lên, nhìn họ với ánh mắt dò xét, “Sao đột nhiên lại chuyển nhà?”
Thủy An Lạc nói: “Bọn trẻ càng lúc càng lớn, cứ ở trên tầng cao mãi cũng không tiện.”
Cố Minh Hạo tỏ vẻ đã hiểu. Hắn nhìn Hắc Long bên cạnh Sở Ninh Dực, “Cũng đúng, chỗ này nuôi chó cũng không tiện.”
Thủy An Lạc nhíu mày, vô thức giấu Hắc Long ra đằng sau mình, sau khi thang máy đến nơi liền dẫn Hắc Long đi ra.
Thủy An Lạc dắt Hắc Long, mở cửa xe, Hắc Long liền nhảy lên xe.
Cố Minh Hạo và Sở Ninh Dực ra khỏi thang máy. Cố Minh Hạo nhìn cửa xe đã được đóng lại, “Nghe nói con chó này đã theo Sở tổng nhiều năm rồi hả.”
Sở Ninh Dực quay đầu lại, thản nhiên nhìn hắn một cái: “Đúng vậy, chó trung thành hơn người, sẽ không lật lọng, càng không tính toán. Anh Cố, chúng tôi đi trước nhé.”
Cố Minh Hạo mỉm cười gật đầu, như thể không hiểu thâm ý trong lời nói của anh.
Cố Minh Hạo đứng tại chỗ nhìn chiếc xe rời khỏi tầm mắt của mình, hai tay duỗi bên người siết chặt lại, chỉ là một con chó thôi mà.
Thủy An Lạc ngồi trên ghế phụ, xoa đầu Hắc Long.
“Hắn đột nhiên nhắc đến Hắc Long là có ý gì?” Thủy An Lạc nhíu mày nói.
Hắc Long cọ cọ đầu vào lòng bàn tay của Thủy An Lạc, bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Sở Ninh mới yên lặng lui về phía sau nằm.
“Còn ý gì nữa?” Sở Ninh Dực vừa lái xe vừa mở miệng nói, “Chắc hắn cũng không bay nhảy lâu được nữa đâu. Nhìn sắc mặt hắn là biết, chắc chắn Janis đã động tay động chân sau lưng hắn rồi.”
Thủy An Lạc nhớ đến bộ dạng khi nãy của hắn ta, chắc là đã lâu không ngủ rồi.
“Janis đang làm gì?” Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu mình, tò mò cất tiếng hỏi.
Sở Ninh Dực lái xe ra khỏi khu nhà. Hắc Long từ ghế sau bò lên, hai chân đặt trên lưng ghế, quay đầu lại nhìn nơi mình đã sống mấy năm trời.
Thủy An Lạc cũng có chút luyến tiếc. Họ đã sống ở đây ba bốn năm, hai đứa nhóc kia cũng được sinh ra ở đây.
Đây là lần thứ ba bọn họ chuyển nhà.
Nhưng chắc cũng là lần cuối cùng rồi.
“Giờ chắc hắn vẫn chưa tìm được cách để triệt hạ được Cố Minh Hạo hoàn toàn cho nên mới lén thu phục người của Cố Minh Hạo.” Sở Ninh Dực nói.