Sở Ninh Dực rất vô tội, anh cúi đầu hôn lên môi cô: “Làm sao anh nỡ để em phải tức giận được? Thật sự anh đang lo lắng chuyện lần này. Lần đầu tiên anh gặp một chuyện khó giải quyết đến như vậy. Ngay cả chuyện của Tôm Lớn cũng không vướng tay vướng chân đến thế.”
Thủy An Lạc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng.
Mà Sở Ninh Dực nói cũng không sai, chuyện lần này quả thực quá khó giải quyết, cái khó giải thích nhất chính là thân phận của Z.
“Ngủ đi, con trai em đã gửi tin nhắn uy hiếp chúng ta rồi đó, nếu như ngày mai không đến đúng giờ thì cứ chờ con trai em đánh tới tận cửa đi!!!”
Vừa nghĩ đến con trai thì Thủy An Lạc lại run lên, trong nhà, cô luôn là người chịu lép vế, bất kể là với con trai hay con gái.
Lần này Sở Ninh Dực nằm ngủ cùng cô, không tiếp tục suy nghĩ nữa.
Trời còn chưa sáng.
Trong phòng khách Sở gia, Tiểu Bảo Bối đã mặc đồng phục chỉnh tề, hai tay nhỏ đang khoanh trước ngực. Nhóc đang nhìn chằm chằm vào đồng hồ, đã sắp đến bảy giờ rồi mà ba mẹ của nhóc vẫn chưa về!
Sắc mặt của Tiểu Bảo Bối hơi xị xuống, nhóc cứ có cảm giác mình bị cho leo cây rồi ấy.
Thím Vu đi từ trong phòng ra liền thấy Tiểu Bảo Bối: “Ôi trời ơi, sao cậu chủ dậy sớm thế này, để bà Vu đi làm đồ ăn sáng cho cháu nhé!”
Tiểu Bảo Bối khẽ gật đầu một cái rồi tặng cho thím Vu một khuôn mặt tươi cười.
“Bà Vu, bà nói xem có phải ba mẹ cháu đi chơi vui quá nên quên luôn cả cháu rồi không?” Tiểu Bảo Bối cảm thấy nhóc vẫn nên tìm ai đó để hỏi một chút, nếu không nhóc sẽ tức phát điên lên mất.
Thím Vu cười ha hả, vừa chuẩn bị đồ ăn sáng vừa nói: “Làm sao mà như vậy được? Thiếu gia yêu thương cháu như vậy cơ mà, có khi lúc này đang trên đường trở về rồi ấy chứ.”
“Nhưng mà giữa cháu với mẹ cháu thì mẹ cháu quan trọng với ba cháu hơn!” Tiểu Bảo Bối nghiến răng nghiến lợi nói, phải biết rằng lúc này ba với mẹ đang ở cùng một chỗ với nhau đó.
Thím Vu càng cười lớn, đứa nhỏ đáng thương này!
“Họ sẽ về thôi, cháu cứ yên tâm đi, chẳng phải mới chỉ có bảy giờ thôi sao?” Thím Vu an ủi.
Tiểu Bảo Bối gật đầu, thôi thì tạm thời cứ chờ một lát vậy, đây chính là lần đầu tiên ba nhóc đi họp phụ huynh cho nhóc đó.
Kỳ thật, nhóc muốn ba nghe thấy cô giáo khen mình hơn mẹ nghe nhiều.
Vậy nên hôm nay Tiểu Bảo Bối thật sự rất coi trọng buổi họp phụ huynh lần này.
Mà quả thực vào lúc này Sở Ninh Dực đang trên đường trở về. Thủy An Lạc cứ nhìn chằm chằm đồng hồ, hy vọng đừng có bị tắc đường.
Sở Ninh Dực nhìn dáng vẻ sốt ruột của Thủy An Lạc, nói: “Tới kịp thôi.”
“Đây là lần đầu tiên anh đi họp phụ huynh cho con đấy, nếu như đến trễ thì con sẽ đau lòng lắm!” Thủy An Lạc nhíu mày nói.
Tuy Tiểu Bảo Bối chưa bao giờ nói ra, thế nhưng cô chính là người hiểu thằng bé nhất. Tiểu Bảo Bối rất rất hy vọng Sở Ninh Dực sẽ đi họp phụ huynh, khen ngợi việc học hành của nhóc.
Sở Ninh Dực vỗ vỗ lên tay của cô: “Tới kịp thật mà, em gọi điện thoại báo cho Tiểu Bảo Bối biết chúng ta sẽ đến thẳng trường học đi!”
Thủy An Lạc gật đầu, bây giờ cũng chỉ có thể như vậy được thôi!
Thủy An Lạc lấy di động ra rồi bấm gọi cho con trai mình. Mất ba lần bốn lượt cam đoan với con trai rằng bọn họ chắc chắn sẽ tới trường học đúng giờ, Tiểu Bảo Bối mới ôm mối nghi ngờ này cúp máy.
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực: “Chín giờ mà không có mặt thì em với anh cứ treo đầu lên đi thôi. Con trai anh không đánh không mắng nhưng ánh mắt của nó thực sự đáng sợ lắm đấy!”
Sở Ninh Dực cười nhẹ rồi tăng nhanh tốc độ xe, hy vọng không bị tắc đường.
Thủy An Lạc tính toán thời gian một chút, tám chín giờ chính là giờ cao điểm, thời gian này không kẹt xe mới là lạ, nhất là ở những chỗ như thành phố A này.
Thủy An Lạc nghĩ nghĩ rồi nắm chặt lấy cổ tay của Sở Ninh Dực, nghiêm túc nói: “Đi bằng tàu điện ngầm đi! Cổng của tàu điện ngầm cách trường của Tiểu Bảo Bối chỉ có ba phút thôi!”
Sở Ninh Dực nhíu mày, trên mặt viết mấy chữ to: Em dám bảo anh đi tàu điện ngầm?!