Lúc Thủy An Lạc đi ra lần nữa thì ý thức đã đi tìm Chu Công rồi, lúc này cô chỉ muốn ngủ thôi.
Sở Ninh Dực đặt cô lên giường rồi nhẹ nhàng sờ trán cô một cái, phát hiện cô không có dấu hiệu cảm lạnh thì mới yên tâm.
Lôi kéo cô quậy lâu như vậy cũng là để cho cô toát một chút mồ hôi, ở bên ngoài trời lạnh cả ngày trời Sở Ninh Dực chỉ sợ cô sẽ bị cảm lạnh.
Đáng tiếc, cô gái ngốc nhà anh không hiểu!
Thủy An Lạc ngủ mơ mơ màng màng, đang ngủ vẫn còn ôm cánh tay của Sở Ninh Dực lầm bà lầm bầm cái gì đó. Sở Ninh Dực tới sát gần cô mới nghe được rõ ràng, cô ngốc này đang bảo anh cứ đợi đấy. Ngay cả tiếng uy hiếp cũng chỉ dám nói nhỏ như muỗi kêu thế này, chẳng có chút khí thế nào cả.
Sở Ninh Dực tựa lưng vào đầu giường không ngủ, trời sáng là họ phải về rồi, con trai vừa mới gửi tin nhắn nhắc nhở rằng phải đến đúng chín giờ sáng mai, không được tới trễ!
Cuối tin nhắn còn đi kèm thêm một cái biểu tượng cười mỉm, nhưng Sở Ninh Dực nhìn ra được con trai đang uy hiếp họ đây mà.
Sở Ninh Dực trời sinh đã lạnh nhạt, thế nhưng Tiểu Bảo Bối lúc nào cũng trong bộ dạng hổ con biết cười.
Thủy An Lạc ngủ thẳng tới nửa đêm, lúc tỉnh lại thì phát hiện người bên cạnh còn đang ngẩn người, cô liền chui vào lòng rồi ôm lấy anh: “Rốt cuộc là anh bị làm sao thế? Đừng nói ba cái lời nói nhảm như là không có việc gì. Mấy ngày nay anh lạ lắm.” Thủy An Lạc không mở mắt, nhưng tính uy hiếp không nhẹ.
Sở Ninh Dực ôm lấy cô, cúi đầu nhìn cô gái vẫn còn đang mơ màng trong lòng mình, thảo nào mà cô dám uy hiếp anh, hóa ra là còn chưa có tỉnh ngủ.
“Lạ thế nào cơ?” Sở Ninh Dực cười hỏi.
Rốt cuộc Thủy An Lạc cũng mở mắt ra, dẩu môi nhìn Sở Ninh Dực.
Quả nhiên, mấy trò đáng yêu của con gái bọn họ đều học từ mẹ nó cả!
Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu cô: “Nếu nói là có việc thì là chuyện lần này có tính phiêu lưu rất lớn, chuyện ngoài ý muốn rất nhiều cho nên anh đang nghĩ cách để có thể chắc chắn không sai sót chút nào.”
“Cứ từng bước một mà đi thôi, tại sao lại phải gấp gáp như vậy?” Thủy An Lạc nhíu mày nói.
Bởi vì đã không còn thời gian nữa rồi!
Thế nhưng Sở Ninh Dực lại không thể nói những lời này với cô.
Rất hiếm khi anh giấu giếm Thủy An Lạc chuyện gì đó, có lẽ đây là chuyện duy nhất.
“Anh muốn giải quyết mọi chuyện thật nhanh chóng để có thể cùng em sống những ngày tháng như những người bình thường.” Sở Ninh Dực nghiêm túc nói.
Thủy An Lạc trưng ra bộ dạng “em đang nghe anh nói điêu một cách nghiêm túc” đây rồi lại lườm anh.
Từ đầu tới cuối Sở Ninh Dực vẫn duy trì dáng vẻ nghiêm túc kia, nụ cười dịu dàng vẫn hiện trên khóe môi.
Thủy An Lạc nhíu mày.
Anh không muốn nói với cô!
Mấy năm nay dường như bọn họ không giấu giếm đối phương bất cứ chuyện gì, bởi vì họ đã nhất trí với quan điểm rằng hôn nhân nên dùng thái độ thành khẩn để đối xử với nhau.
Thế nhưng bây giờ Sở Ninh Dực lại muốn giấu cô.
Điều này khiến Thủy An Lạc cảm thấy rất khó chịu.
“Anh đã nói là sẽ không lừa dối em!” Thanh âm của Thủy An Lạc có chút tức giận.
Lần này là giận thật, mà không phải là tức giận vui đùa như lúc bình thường.
Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn Thủy An Lạc bắt đầu dấy lên sự hoài nghi, anh nói thật: “Anh không hề lừa dối em điều gì hết!”
Thủy An Lạc muốn phản bác lại, thế nhưng cô vừa há mồm lại đột nhiên nhận ra rằng, quả thật là anh không hề lừa cô, bởi vì anh còn chưa nói gì cả!
Thủy An Lạc ảo não, cuối cùng xoay lưng về phía anh rồi nằm xuống.
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc đang giận dỗi liền nằm nghiêng xuống cạnh cô: “Vợ, anh chưa bao giờ quên lời hứa giữa hai chúng ta, anh tuyệt đối không lừa dối em.”
Thủy An Lạc không thèm để ý đến anh. Anh không lừa gạt cô nhưng cũng không nói gì. Anh càng làm như vậy chỉ càng khiến cô cảm thấy bất an hơn!
Sở Ninh Dực cúi đầu hôn lên vai của cô, nói: “Anh hứa với em, nhất định anh sẽ bình an trở về.”
Thân thể của Thủy An Lạc khẽ run lên một cái. Cô thật sự không nhẫn tâm đi tức giận với anh vào lúc này cho nên lập tức quay lại nhìn anh: “Có phải anh cảm thấy em không giận anh cho nên mới cố ý chọc giận em đúng không?”