Thủy An Lạc lắc lắc cánh tay anh rồi nhìn trạm tàu điện phầm phía trước: “Tàu điện ngầm tàu điện ngầm, con trai anh, con trai anh!”
“Nhiều người lắm!” Sở Ninh Dực không thích chen tới chen lui ở chỗ đông người, nhất là vào thời gian này.
Thủy An Lạc nhìn vị Tổng giám đốc kiêu ngạo nào đó kia, nhưng nghĩ đến ánh mắt lạnh như băng của con trai thì dứt khoát gạt tay của anh ra: “Vậy anh cứ thả em xuống trước là được rồi, tự em đi tàu điện ngầm, đến lúc đó em sẽ nói cho con trai của anh biết rằng ba của nó còn đang kẹt xe trên đường, anh cứ chờ đó xem!”
Sở Ninh Dực: “...”
Sở Ninh Dực thả chậm tốc độ xe, đấu tranh lựa chọn giữa tàu điện ngầm và ánh mắt của con trai.
Nói thật, Sở tổng chưa bao giờ ngồi tàu điện ngầm cả, một lần cũng chưa!
Thế nhưng cái này không ảnh hưởng đến việc Sở tổng biết sự thực rằng tàu điện ngầm có rất nhiều người, dù sao thì bình thường tin tức cũng đưa tin.
“Nhanh lên nào, nhanh lên nào, trạm tàu điện ngầm này có tàu tốc hành, để lỡ còn phiền toái hơn, còn có mười phút thôi!” Thủy An Lạc hô lên bảo anh dừng xe.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn đồng hồ, cuối cùng vẫn thỏa hiệp trước ánh mắt của con trai mà dừng xe ở bãi đỗ xe cách cổng ga tàu điện ngầm không xa, sau đó gọi điện bảo chú Sở đến lấy xe rồi cùng Thủy An Lạc đi vào ga tàu điện.
Cũng lâu lắm rồi Thủy An Lạc mới đi tàu điện ngầm, cho nên cô không mang thẻ giao thông công cộng trong người mà phải xếp hàng đi mua vé. Sở Ninh Dực vừa trông thấy đám người đó thì lập tức xoay người định bỏ đi.
“Anh dám đi thử xem!” Thủy An Lạc lớn tiếng kêu lên, thu hút không ít ánh nhìn.
Sở Ninh Dực mặc một bộ vest hoàn toàn không giống người sẽ xuất hiện tại những chỗ thế này, bên cạnh anh còn có một cô gái đang tức giận túm chặt cánh tay của anh không chịu buông.
Sắc mặt của Sở Ninh Dực lúc này còn kém hơn cả thời tiết bên ngoài. Lần đầu tiên anh cảm thấy bị người ta chú ý không phải một chuyện tốt.
“Buông tay!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
“Con trai anh, con trai anh, anh nghĩ đến con trai anh một chút đi!” Thủy An Lạc ôm chặt không buông. Cô chỉ hận không thể học con gấu trúc ôm chân chủ nhân nũng nịu mà dứt khoát ngồi xuống ôm chân anh, cầu xin anh.
Sở Ninh Dực hít sâu mấy lần rồi lại nhìn bộ dạng đáng thương của Thủy An Lạc. Anh mà dám nói đi thì chỉ sợ cô ngốc này chắc chắn sẽ ngồi khóc ngay lập tức cho anh xem.
“Mua vé đi!” Sở Ninh Dực nghiến răng nói, rõ ràng anh đang cố nhịn xuống cảm giác tức giận, nhất là khi thấy hàng người đang xếp hàng đó.
“Chờ em đấy!” Thủy An Lạc cười híp mắt nói, bước đi được hai bước thì lại quay đầu nhìn Sở Ninh Dực, sau đó duỗi cái tay nhỏ nhắn của mình ra với cái bộ dạng đáng thương, nói: “Em không mang tiền.”
Sở Ninh Dực: “...”
Sở Ninh Dực mặt không biến sắc rút ví ra rồi đặt vào tay Thủy An Lạc. Thủy An Lạc lập tức thay đổi biểu cảm, cười ha ha xếp hàng đi mua vé.
Sở Ninh Dực đưa tay lên day day trán mình, lựa chọn làm như không thấy đối với những ánh mắt xung quanh, thậm chí còn có người cầm điện thoại chụp ảnh anh nữa.
Thủy An Lạc mua hai vé, đang hào hứng muốn nói gì đó với anh thế nhưng kết quả lại thấy không ít cô gái đang hưng phấn cầm di động chụp ảnh. Thế là khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy An Lạc nhất thời đen kịt lại, âm thầm mắng một câu yêu nghiệt rồi dứt khoát đi qua, ôm lấy cánh tay của anh nói: “Đi thôi.”
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đen thùi lùi của ai kia thì tâm tình lập tức trở nên tốt hơn không ít. Anh kề sát bên tai cô thì thầm: “Đây là do chính em đòi đi tàu điện ngầm đấy nhé!”
“Ai biết anh lại dụ người như thế hả, chẳng phải ngôi sao gì gì đó cũng có thể khiến người ta chụp ảnh!” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói, không chừng đám người kia lúc này đang nói cô không xứng với Sở Ninh Dực ấy chứ.
Thủy An Lạc lôi Sở Ninh Dực vào cổng soát vé, bọn họ không có hành lý có thể đi lối khác, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Thế nhưng khi Thủy An Lạc lôi Sở Ninh Dực vào trong tàu điện ngầm thì sắc mặt anh hoàn toàn đen kịt lại.