Thủy An Lạc bối rối nhìn ông xã nhà mình, thật sự chỉ muốn nói chuyện này không liên quan gì tới cô hết.
Cố Minh Hạo thấy hai người thoáng thay đổi sắc mặt, biết rồi còn cố tình hỏi: “Sao thế? Món ăn không hợp khẩu vị hai người à?”
Sở Ninh Dực nhếch miệng cười lịch sự, “Không có.”
Thủy An Lạc cũng gật đầu, lẳng lặng cầm đũa lên.
Bữa cơm này đáng ra vốn là Thủy An Lạc làm chủ, nhưng vì thiếu mất một người nên cô không dẫn dắt nổi, thế nên trong cuộc chiến giữa những người đàn ông này thì Sở Ninh Dực lại là người dẫn dắt.
Trên bàn, Thủy An Lạc phụ trách ăn, Sở Ninh Dực và Cố Minh Hạo phụ trách nói chuyện.
Thủy An Lạc nhìn hai người đàn ông đang tỏ ra đạo mạo này chỉ có thể thầm khinh bỉ.
“Giờ chân của Sở tổng khỏi rồi, sau này có làm gì cũng tiện hơn nhiều nhỉ.” Cố Minh Hạo cố tình khỏi một cách đầy thâm ý.
Sở Ninh Dực gắp thức ăn cho Thủy An Lạc, lúc đặt đũa xuống cũng hơi khựng lại, sau đó liền tiếp lời: “Phải, lúc trước có làm gì Lạc Lạc cũng phải giúp tôi, giờ đứng dậy được rồi nên để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt.” Sở Ninh Dực càng nói với giọng điệu nhẹ nhàng hơn.
Thủy An Lạc ngẩng đầu cười ngốc nghếch để giữ thể diện cho Sở Ninh Dực.
Cố Minh Hạo khẽ cúi đầu, che đi ánh mắt dị thường của mình, lại nói: “Phải đấy, dù sao thì cô nhóc này cũng chỉ là một cô gái, có rất nhiều chuyện không thể tự làm được, vẫn phải để Sở tổng làm thì hơn.”
Ngọn lửa chiến tranh không khói súng bùng lên rồi.
Thủy An Lạc từ đầu tới cuối vẫn cúi đầu ăn cơn. Cô hiểu những chuyện mà Cố Minh Hạo nói là chuyện gì.
Sở Ninh Dực cũng chẳng vội. Anh vẫn gắp thức ăn cho Thủy An Lạc rồi lại đưa nước cho cô, “Đừng ăn nhiều đồ cay quá, uống chút nước đi.”
Cố Minh Hạo thấy Sở Ninh Dực dịu dàng như vậy thì bàn tay đang cầm đũa lại siết chặt hơn.
Sở Ninh Dực ngẩng lên nhìn Cố Minh Hạo, “Thật ngại quá, cô gái này ở nhà ăn cơm cũng chẳng ngoan chút nào, lúc nào cũng phải để ý đến, có nhiều khi còn không nghe lời bằng con gái tôi nữa kìa.”
Tuy nghe Sở Ninh Dực nói thì có vẻ như oán trách nhưng ai cũng có thể nghe ra là anh đang khoe khoang về gia đình hạnh phúc của mình.
Dù sao thì cũng chỉ có anh mới có tư cách chăm lo cho Thủy An Lạc như vậy thôi mà.
Ánh mắt của Cố Minh Hạo lại càng trở nên thâm trầm hơn, nhưng hắn vẫn cười rất tao nhã, “Hồi còn nhỏ lúc cùng ăn cơm cô ấy cũng có cái tật này.”
Thủy An Lạc giật mình, chuyện này cũng lâu rồi mà, lúc đó cô còn nhỏ nên Sở Ninh Dực cũng không có mặt trong cuộc đời cô khi ấy.
Nhưng Sở Ninh Dực lại không hề tức giận, ngược lại lại xoa đầu cô, nói với vẻ tiếc nuối, “Hồi đó nếu tôi ở bên cạnh cô ấy, chắc cô ấy đã có thể cao hơn một chút rồi. Ai bảo em không ăn uống tử tế cơ.”
Thủy An Lạc ngẩn ra, lại lẳng lặng tặng Sở tổng một like.
Rõ ràng Cố Minh Hạo đang có ý muốn nói hồi còn nhỏ người ở bên cùng ăn cơm với cô là hắn, nhưng tới miệng Sở Ninh Dực lại thành chẳng trách không cao được, hóa ra là vì hồi nhỏ không ăn cơm đàng hoàng, anh ở bên tại sao không để cô ấy ăn no, không cao được thế này?
Không thể không nói, chỉ một câu của Sở tổng cũng đủ giết Cố Minh Hạo trong một tích tắc.
Tuy nhiên câu này cũng đả kích tới Thủy An Lạc, cô cũng đâu có lùn quá đâu chứ?
Cố Minh Hạo khẽ cúi đầu, lại giấu đi sự lạnh lẽo trong đáy mắt, sau khi ngẩng lên thì vẫn là dáng vẻ hòa nhã như trước.
“Giờ thấy Sở tổng chăm sóc cô nhóc này tốt thế này tôi cũng thấy yên tâm rồi.” Cố Minh Hạo nói.
“Anh Cố không cần phải lo lắng thế đâu, dù sao thì tôi cũng đón cô ấy từ tay ba vợ về, ba mẹ vợ yên tâm là được rồi.” Sở Nihh Dực lại đánh bật cái câu thấy sang bắt quàng làm họ này trả lại hắn.
Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn trận chiến hoàn toàn không thấy khói lửa giữa hai người họ.