Sở Ninh Dực khẽ cười, anh đứng dậy đi tới bên Thủy An Lạc ngồi xuống, sao anh có thể để gã đàn ông khác ngồi cạnh vợ anh được chứ?
Thủy An Lạc nhìn người đàn ông ngồi xuống cạnh mình, cười tủm tỉm, “Cải trắng, ai cho anh qua đây hả?”
“Anh không qua đây thì em có chạy nổi qua đó để gặm anh không?” Sở Ninh Dực nói không sai sót lấy một ly.
Vì câu này mà Thủy An Lạc bại hoàn toàn.
Lúc Cố Minh Hạo tới, hai người đang ngồi ôm nhau nói cười. Không biết Sở Ninh Dực nói gì mà Thủy An Lạc cười đến mức ngã thẳng vào lòng anh.
Cảnh tượng này khiến người ta thật đỏ mắt.
Cố Minh Hạo bình ổn lại tâm trạng của mình rồi sải bước đi tới.
Thủy An Lạc thấy Cố Minh Hạo đến mới ngồi thẳng người dậy.
Cố Minh Hạo ngồi xuống đối diện với hai người, không nhịn được lắc đầu hỏi: “Sao hôm nay lại chọn chỗ này?”
Thủy An Lạc đẩy cốc nước còn lại qua cho Cố Minh Hạo rồi mới nói: “Lần trước tôi với Ninh Dực tới đây cảm thấy phong cảnh khá được. Đợt rồi tuyết rơi lại muốn mời anh đến đây. Lần trước thì chân của Ninh Dực không tiện, giờ thì tốt rồi.”
Thủy An Lạc nói rất nhẹ nhàng, giữa hai hàng lông mày còn xen lẫn cả ý cười.
Cố Minh Hạo hơi khựng lại, không nhịn được lại cúi đầu nhìn xuống chân Sở Ninh Dực, “Hai chân của Sở tổng khỏi rồi?”
Thủy An Lạc chú ý tới biểu cảm của hắn, nhưng có vẻ như Cố Minh Hạo cũng không có phản ứng gì quá, nên cô chẳng thấy thú vị nữa.
Sở Ninh Dực duỗi duỗi chân mình, nói: “Tuy không được như trước kia nữa nhưng đi lại bình thường thì cũng không có trở ngại gì.”
“Thật sự mừng cho Sở tổng quá, chúc mừng anh, không uổng công thời gian vừa rồi cô nhóc này đã chăm sóc cho anh.” Cố Minh Hạo mỉm cười nói, lại nâng ly lên xem như tỏ ý chúc mừng.
Thủy An Lạc nhìn ý cười không đạt của hắn, liền biết hắn nói câu này cũng chỉ là trái lòng thôi.
Sở Ninh Dực gọi phục vụ để gọi món, lần này phục vụ cũng kinh ngạc, sao lại có thêm một anh đẹp trai nữa đến rồi, cô gái này tốt số quá rồi đấy?
Sở Ninh Dực ra hiệu cho phục vụ đưa thực đơn cho Cố Minh Hạo, “Đến thì là khách rồi, hôm nay xem như tôi với Lạc Lạc làm chủ tận tình tiếp đãi, anh Cố muốn ăn gì thì cứ gọi nhé.” Sở Ninh Dực vạch rõ ranh giới anh với Thủy An Lạc là người nhà còn thân mật hơn cái quan hệ cô nhóc kia của hắn.
Dù sao thì, anh với Thủy An Lạc là chủ, còn Cố Minh Hạo cũng chỉ là khách mà thôi.
Sao Cố Minh Hạo có thể không hiểu ý của Sở Ninh Dực được, nhưng hắn vẫn làm như không hiểu mà bắt đầu chọn món.
Thủy An Lạc nhìn đồng hồ, đã mười hai rưỡi rồi, chắc Janis cũng đã xuất phát rồi.
Sở Ninh Dực vừa uống vừa đợi Cố Minh Hạo gọi món.
Thủy An Lạc ngồi nghịch điện thoại, lại nhìn Cố Minh Hạo rồi nói: “Lát tôi còn mời một người bạn nữa tới, chắc anh sẽ không để bụng chứ?”
“Không đâu, không phải tối qua cậu đã nói rồi sao? Thêm một người bạn nữa cũng vui mà.” Cố Minh Hạo cười, lại gọi thêm vài món mà Thủy An Lạc thích ăn.
Thủy An Lạc gật đầu, mong là lát nữa anh cũng có thể nói như vậy, thêm bạn lúc nào mà chẳng vui.
Cố Minh Hạo gọi xong liền trả thực đơn lại cho phục vụ, sau đó lại nâng ly lên, “Nghe nói ở đây còn có suối nước nóng, cũng là một nơi khá được đấy nhỉ?”
Thủy An Lạc gật đầu, nói cho hắn biết những cái tốt của khách sạn này, và một vài cảnh đẹp bên ngoài, chờ lát người bạn còn lại tới là có thể cùng đi xem.
Món ăn nhanh chóng được đưa lên, Thủy An Lạc ngẩn ra, sắc mặt của Sở Ninh Dực cũng không tốt nữa. Phải biết, những món này hầu hết đều là những món mà Thủy An Lạc thích ăn nhất.