Thật ra, lúc này với Thủy An Lạc, dù Cố Minh Hạo có nói gì thì cũng chỉ tự rước lấy nhục thôi, dù gì thì những vấn đề này Sở Ninh Dực chẳng cần nghĩ cũng có thể bật lại được hắn.
Từ đầu tới cuối Cố Minh Hạo vẫn giữ được nụ cười trên môi. Bữa cơm này cũng không biết ai ăn no ai ăn không no nữa, nhưng Thủy An Lạc thì no chắc rồi. Vì Sở Ninh Dực gắp cho cô rất nhiều thức ăn, cô chẳng có quyền lên tiếng nên đành cứ ăn ăn ăn mãi thôi.
Ăn trưa xong cũng chỉ vừa qua một giờ, chắc cũng phải một lát nữa Janis mới tới.
“Lạc Lạc có thói quen nghỉ trưa, chúng tôi về phòng trước. Phòng của anh Cố là phòng 3309, anh Cố có thể qua bàn lễ tân lấy chìa khóa.” Sở Ninh Dực nói xong liền đỡ Thủy An Lạc đứng dậy.
“Bên trong có bồn tắm nước nóng, anh có thể thư giãn một chút, dạo này tôi thấy anh lúc nào cũng bận bịu cả.” Thủy An Lạc cười nói.
Cố Minh Hạo gật đầu, “Được, đã tới rồi sao có thể không thử đi tắm suối nước nóng được chứ?”
Sở Ninh Dực gật đầu xem như lời tạm biệt rồi liền đưa Thủy An Lạc lên phòng trên lầu nghỉ trưa.
Cố Minh Hạo thay đổi sắc mặt, nhìn đống cơm thừa canh cặn trên bàn, mặt mày còn khó chịu hơn cả thời tiết bên ngoài.
Không ngờ trước mặt Sở Ninh Dực, hắn lại không thể phản kháng lại như vậy.
Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc trở về phòng. Vừa vào cửa, Thủy An Lạc đã vờ tung hoa trước mặt ông xã nhà mình. “Tung hoa, tung hoa, Sở tổng chờ đó để em đi lấy tượng vàng cho.”
Sở Ninh Dực đen mặt nhìn cô gái chạy khỏi mình, sao cô ấy lại lắm trò vậy chứ?
Thủy An Lạc tìm nửa ngày cũng chẳng thấy đâu, cuối cùng liền vo khăn giấy trên bàn thành hai quả bóng, lại dùng một tờ giấy bọc bên ngoài, ở giữa xé nhỏ ra, còn cầm bút vẽ mắt với mũi, cuối cùng viết lên đó mấy chữ “tượng vàng”, làm xong cô liền chạy tới chỗ Sở Ninh Dực, “Tằng tắng tăng, tiếp theo đây chúng tôi xin mời anh Sở lên nhận giải Oscar.”
Sở Ninh Dực: “...”
Cô gái này ở đâu đến vậy? Dắt ra ngoài ném đi nhé!
Thủy An Lạc chớp mắt: “Nhận đi này.”
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cái tượng giấy xấu y như vợ mình, nghĩ rồi vẫn nhận lấy, thôi thì anh vẫn hùa vào với vợ ngốc nhà anh vậy.
“Giờ xin mời anh Sở phát biểu đôi lời khi được nhận giải thưởng này.”
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc với ánh mắt sâu thẳm, đây chính là điểm mạnh của việc nhà có vợ ngốc là không bao giờ thấy buồn chán đó hả.
Thủy An Lạc chớp mắt chờ anh phát biểu cảm tưởng.
Sở Ninh Dực quay luôn người mở cửa gọi, “Bảo vệ, đưa cô gái này về viện tâm thần hộ cái đi.”
“Ha ha ha ha ha ha” Thủy An Lạc ôm lấy Sở Ninh Dực không cho anh quẳng mình ra ngoài, cuối cùng bám luôn lên người, ôm chặt lấy cổ anh, “Anh mà ném em ra ngoài thì em sẽ đưa anh theo cùng đấy.”
Sở Ninh Dực đóng cửa lại, ôm vợ mình đi vào, nhưng lúc đóng cửa lại thấy người nào đó đang lên lầu, tâm trạng anh lại càng tốt hơn.
Sau khi Sở Ninh Dực đóng cửa liền cắn một cái lên môi Thủy An Lạc, “Ngủ một lát đi, chiều là tới lượt em lên sân khấu rồi đấy, cái tượng vàng này anh giữ lại cho em.”
Thủy An Lạc dè bỉu nhìn cái tượng vàng giả anh cầm, nhất thời không hài lòng, “Anh nói sẽ cho em tượng vàng thật cơ mà, không được nuốt lời.”
Sở Ninh Dực bế cô đến bên giường, còn chưa đặt người xuống, điện thoại trong túi áo Thủy An Lạc đã vang lên. Thủy An Lạc liền móc điện thoại ra, tay còn lại vẫn ôm lấy cổ Sở Ninh Dực, ngăn không cho anh bất ngờ ném mình xuống.
“Điện thoại của Janis.” Thủy An Lạc nói xong liền bắt máy.