Sở Ninh Dực nói rồi lại bế Bánh Bao Đậu ngồi xuống. Thủy An Lạc cầm thuốc cảm đã pha xong đưa cho Bánh Bao Đậu uống.
Bánh Bao Đậu nhăn tít mày lại, quay ngoắt đi vùi đầu vào ngực ba, “Không uống, không uống, Bao Đậu không uống đâu.”
Thủy An Lạc trừng mắt với con gái. Bánh Bao Đậu trốn luôn trong lòng ba quay mông về phía mẹ chứ không chịu quay đầu lại.
“Cậu ra ngoài tìm trước đi, chuyện của Triệu Uyển Uyển giao lại cho Sư Hạ Dương, càng làm lớn chuyện càng tốt.” Sở Ninh Dực nói rồi lại kẹp Bánh Bao Đậu vào hai chân mình, vặn người con gái lại để bé con đối mặt với Thủy An Lạc.
“Nhưng...” An Phong Dương lại cất tiếng, “Chúng ta vừa mới biết được chuyện bản danh sách thì bọn chúng đã bắt Triệu Uyển Uyển đi rồi, sao lại có thể trùng hợp như vậy được?”
“Trên người Triệu Phi Phi có máy nghe trộm.” Sở Ninh Dực bình tĩnh nói.
Bên kia bỗng trở nên yên lặng.
Khóe miệng Sở Ninh Dực khẽ nhếch lên, rồi anh lại quăng điện thoại lên giường, giữ Bánh Bao Đậu đang vùng vẫy lại, để Thủy An Lạc đút thuốc cho con gái.
Thủy An Lạc cũng ngẩn ra. Sở Ninh Dực nói như chuyện dĩ nhiên, cũng có nghĩa là rõ ràng anh biết trên người Triệu Phi Phi có máy nghe trộm, nhưng vẫn bức hỏi cô ta.
Bên kia yên lặng một hồi lâu sau mới vang lên giọng của An Phong Dương, “Có người muốn gặp cậu.”
Hay nói cách khác là muốn gặp Báo Tuyết.
Sở Ninh Dực nhướng mày, lại đặt Bánh Bao Đậu vừa uống thuốc xong xuống giường, để bé con từ bò chơi một mình.
“Mới thế đã mất hết kiên nhẫn rồi à?” Sở Ninh Dực lên tiếng, trong giọng nói xen lẫn sự lạnh lùng.
Thủy An Lạc chớp mắt, đôi mắt to tròn trong suốt ánh lên vẻ khó hiểu.
Còn An Phong Dương lại hiểu hết ý định của Sở Ninh Dực, anh thầm chửi bậy một tiếng, dập luôn điện thoại.
Sở Ninh Dực nhìn điện thoại bị dập ngang, tên này to gan rồi hay sao mà dám dập diện thoại của anh vậy?
Thủy An Lạc vẫn tiếp tục chớp mắt, bế Bánh Bao Đậu đang muốn chạy xuống khỏi giường lên. Bánh Bao Đậu kêu la vùng vẫy, bé muốn xuống đất, không muốn ở trên giường nữa.
Thủy An Lạc sờ sờ lên đầu con gái, thấy vẫn hơi ngây ngấy sốt.
Long Man Ngân mang bữa sáng vào phòng. Bánh Bao Đậu lập tức tủi thân gọi bà ngoại, ba mẹ gì chứ đáng ghét chết đi được.
“Thế nào rồi?” Long Man Ngân đón lấy Bánh Bao Đậu, lo lắng hỏi.
Thủy An Lạc hơi nhún vai: “Không sốt cao nữa rồi ạ, chắc mai là hạ hẳn thôi.”
Long Man Ngân gật đầu, “Vừa rồi lúc mẹ đi lên, Janis có hỏi hôm nay các con có rảnh không thì ra ngoài đi đây đó với cậu ta đấy.”
Sở Ninh Dực hơi cúi đầu, trong mắt ánh lên một thần thái khác.
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, hình như hôm nay anh có chuyện phải xử lý thì phải.
“Bao Đậu đang không được khỏe, hôm nay bọn con không ra ngoài đâu.” Thủy An Lạc quyết định thay cho Sở Ninh Dực.
Long Man Ngân ôm lấy Bánh Bao Đậu đang ấm ức tủi hờn kia, lại nhìn con gái mình, cuối cùng mới nhìn tới Sở Ninh Dực: “Nếu cậu ta đến đây để giám sát các con thì các con cũng đừng lộ liễu tỏ rõ thái độ quá.”
“Nhưng mà...”
Thủy An Lạc còn chưa nói dứt lời, Sở Ninh Dực đã nắm lấy tay cô, “Lát nữa bọn con xuống nhà rồi quyết định sau vậy.”
Long Man Ngân gật đầu, nhìn đồ ăn tên bàn: “Hai đứa ăn sáng trước đi đã, để mẹ đưa con bé xuống nhà.”
Thủy An Lạc thấy Long Man Ngân ra ngoài, cô liền đi ra khóa cửa lại, quay lại nhìn Sở Ninh Dực đang ngồi bên mép giường, “Giải thích.”
Sở Ninh Dực trưng ra vẻ mặt “làm sao thế?” nhìn Thủy An Lạc, như đang hỏi: Giải thích cái gì?
Thủy An Lạc hung hăng trừng mắt nhìn anh. Sở Ninh Dực là ai? Anh không phải là người. Thủy An Lạc biết, chuyện danh sách đã rạch ra một lỗ hổng, nhưng điều mà Sở Ninh Dực nói hôm nay khiến cô cảm thấy, có lẽ chuyện này không đơn giản chỉ là một lỗ hổng bị xé toạc ra.