Thủy An Lạc đi tới dừng lại trước mặt anh.
“Chuyện anh làm, đám người kia biết hết à?” Thủy An Lạc cất tiếng hỏi.
Sở Ninh Dực xua xua tay mình, ý bảo Thủy An Lạc nói sai rồi, “Phải nói là đám người đó biết tất cả những chuyện mà Báo Tuyết làm, nhưng lại không biết Báo Tuyết là Sở Ninh Dực, Sở Ninh Dực là Báo Tuyết.”
Sở Ninh Dực nói xong lại đưa tay ra cầm cổ tay cô kéo mạnh cô vào người mình.
Thủy An Lạc kinh hãi thốt lên, hai cánh môi đã bị người kia hôn nồng nhiệt.
Thủy An Lạc vùng vẫy không thoát được, lại bị Sở Ninh Dực ôm lên giường nháo một hồi rồi mới thở dốc buông đối phương ra.
Thủy An Lạc nhìn ngó xung quanh một lượt, ngực hơi phập phồng khiến mặt cô càng đỏ hơn.
“Anh có thể đừng cứ động tí lại “lái xe” có được không hả?” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nhìn vợ mình mà không muốn “lái xe”, vậy thì chắc chắn là có vấn đề.” Sở Ninh Dực tỏ ra đương nhiên.
Thủy An Lạc: “...”
Kiểu logic như thần của Sở tổng, quả nhiên người bình thường không thể hiểu nổi.
“Báo Tuyết là cái gì thế?” Thủy An Lạc hỏi thẳng vào vấn đề.
Sở Ninh Dực vạch đen đầy mặt, “Báo Tuyết là ông xã em, em nói là cái gì là sao?”
Thủy An Lạc chớp mắt, cô cố tình mà.
Sở Ninh Dực nằm thẳng ra, lại ôm cô vào lòng, “Không có quy củ thì sao thành hình được, người như bọn anh, mỗi người đều có một thân phận để mặc bộ quân phục lên, và thân phận khi cởi quân phục ra. Lúc mặc quân phục thì làm theo quy tắc, có ra nước ngoài làm nhiệm vụ cũng phải được phê duyệt theo trình tự, còn khi cởi quân phục ra, quyền sát sinh đều nằm trong tay một mình em hết.”
Thủy An Lạc nằm lên ngực anh, cảm thấy hơi khó hiểu.
“Sở Lăng Phong cũng vậy, anh ta cũng có thận phận được biết đến trong quân đội.” Sở Ninh Dực lên tiếng giải thích, “Chuyện này giống như là lúc em mặc áo blouse trắng vào, đứng trong phòng phẫu thuật, có lẽ người bệnh nhân kia còn có thể cứu được, nhưng người nhà của họ không cho em cứu, vậy thân làm bác sĩ, em chỉ có thể từ bỏ. Nhưng nếu như em không ở trong phòng phẫu thuật, không mặc áo blouse trắng, mục đích chỉ là để cứu người, vậy, em hoàn toàn có thể mặc kệ quyết định của người nhà họ, đây chính là điểm khác biệt.”
Sở Ninh Dực giải thích cặn kẽ cho cô hiểu.
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực như nhìn một kẻ ngớ ngẩn, “Em chỉ thấy hơi khó hiểu chút thôi, anh không cần nói với em, trước mặt em có một con dê, rồi lại có một con dê khác tới, giờ trước mặt em đang có hai con dê như vậy có được không?”
Sở Ninh Dực: “...”
Sở Ninh Dực phất phất lên đầu vợ mình rồi lại tiếp tục nói: “Trong giới, Báo Tuyết chỉ là một người vô cùng nhàm chán, nói thật ra thì cái biệt danh này cũng là được người ta xào xáo lên. Trong cái giới này có rất nhiều người làm ra những chuyện trái với lương tâm, có người không dám nhận liền đổ hết lên Báo Tuyết, nào là tiêu diệt căn cứ, đánh nổ du thuyền trên Thái Bình Dương, những chuyện này chẳng liên quan gì tới anh hết, nhưng cuối cùng anh vẫn phải gánh mấy cái tội danh này.”
Thủy An Lạc: “...”
“Thế nên danh tiếng quả nhiên lại được xào xáo lên, đám người các anh đúng là một kiểu giới nghệ sĩ khác ấy nhỉ.” Thủy An Lạc chậc lưỡi lên tiếng.
Sở Ninh Dực gật đầu, thừa nhận lời Thủy An Lạc vừa nói.
“Ba năm trước, có một căn cứ địa bị phá hủy, hơn ba nghìn người bị giết sạch trong một đêm. Hôm ấy chính là ngày mà Bánh Bao Đậu và Bánh Bao Rau ra đời, anh vẫn luôn ở trong viện với em. Kết quả sau khi con được sinh ra, An Tam lại nói với anh là anh lại nổi tiếng trong giới rồi.” Câu này của Sở Ninh Dực có chút bất đắc dĩ.
Rõ ràng là ở bên cạnh vợ nhìn vợ sinh con, kết quả con vừa ra đời, cái tên Báo Tuyết của anh lại làm xáo động cả giang hồ thêm một lần nữa.