Sư Hạ Dương ngậm miệng lại không nói nữa.
“Nếu vợ cậu muốn em gái cô ấy sống tốt hơn, nên mới giao miếng ngọc băng vạn năm hơn trăm vạn kia của cậu cho người ta thì cũng dễ hiểu.” An Phong Dương nói rồi đứng dậy đi tới bên cạnh Sư Hạ Dương, “Vậy thì vẫn đề lại vòng trở lại, cái két kia là chuyện quái gì chứ?”
“Nếu Triệu Uyển Uyển đã lấy được miếng ngọc, chỉ cần bán miếng ngọc đó đi thôi cũng đủ để cô ấy sống vô lo vô nghĩ cả đời rồi, vậy thì cái két kia sẽ tự động mất hiệu lực.” Sư Hạ Dương trầm giọng nói, “Nhưng nếu như Triệu Uyển Uyển tới thành phố A phát triển, bên mảng điện ảnh của Sở Thị vẫn luôn làm rất tốt, Triệu Uyển Uyển có phải là nhân tài hay không, cô ấy có thể nhìn ra được, dù sao thì...”
“Được rồi, được rồi, được rồi, bớt trưng cái vẻ mặt oán giận đó ra cho ông đây nhìn đi.” An Phong Dương cắt ngang lời Sư Hạ Dương vì anh biết anh ta lại nghĩ đến chuyện gì rồi. Triệu Dương Dương tốt xấu thế nào anh không phán xét. Tuy hiện tại, sự ăn năn hối lỗi của Triệu Dương Dương vẫn có điều kiện, ví dụ như an nguy của em gái cô ấy, nhưng suy cho cùng thì cũng đã giúp được họ một chuyện lớn rồi.
“Sư thúc, hiện tại việc gấp trước mắt không phải là đi tìm Triệu Uyển Uyển sao?” Sư Hạ Dương không nhịn được phải lên tiếng hỏi.
“Đúng, đúng, đúng, tìm người, tìm người, sư thúc già rồi, đúng là già rồi.” An Phong Dương xua tay mình, không thèm để ý đến vẻ mặt đen xì của Sư Hạ Dương, nghĩ gì đó lại nói: “Chuyện cái két cậu cứ đi xem thử, xem xem có thể mở ra trước thời hạn không, danh sách rất có khả năng là ở trong đó.”
“Không thể nào, tôi hiểu Dương Dương, cô ấy sẽ không phạm phải sai lầm hạ đẳng vậy đâu.”
“Ồ, vậy ý của cậu là, sư thúc của cậu là tôi đây rất hạ đẳng hả.”
Sư Hạ Dương: “...”
Sư Thúc, hôm nay anh tới đây là để gây chuyện đúng không?
“Sư thúc, anh biết tôi không có ý này mà.” Sư Hạ Dương tỏ ra bất đắc dĩ nói. Một sư thúc thì coi anh ta là tình địch, còn một người lại ở đây làm trẻ con ba tuổi với anh ta.
Quả nhiên, anh ta bắt đầu cảm thấy thông cảm cho sư phụ của mình rồi.
An Phong Dương quăng cho anh ta một ánh mắt tự hiểu lấy đi, hừ một tiếng, “Còn đứng đó làm gì? Không đi cứu người đi? Chờ tôi đích thân ra tay nữa à?”
Sư Hạ Dương: “...”
Anh ta dứt khoát quay người rời đi, sư thúc thế này thật kinh khủng, anh ta không chống đỡ lại được.
“Cậu nói xem một tên ngốc như vậy, Sở Ninh Dực coi trọng cậu ta ở điểm nào, đã thế còn cứ che chở cho cậu ta nữa chứ?” An Phong Dương quay lại nhìn George.
George tỏ ý không có ý kiến, rõ ràng anh ra bài không theo quy tắc mà, anh ta thật muốn lau mồ hôi thay cho Sư Hạ Dương.
Sở Ninh Dực biết tin Triệu Uyển Uyển biến mất là vào sáng sớm ngày hôm sau. Anh vẫn đang thay quần áo cho Bánh Bao Đậu. Hôm nay Bao Đậu không được thoải mái nên cứ bám lấy ba suốt.
Sở Ninh Dực ném luôn điện thoại lên giường, mặc kệ cho An Phong Dương ở bên kia đang oán trách Sư Hạ Dương ngu ngốc đến thế nào.
“Chú Ba, không được nói xấu sau lưng người khác.” Bánh Bao Đậu được ba mặc cho một bộ đồ liền thân con vịt vàng, dẩu mỏ nói.
“Nghe thấy gì chưa, cậu là người lớn, dạo gần đây tâm trạng Sư Hạ Dương không được tốt, cậu bớt trêu đùa cậu ta đi.” Sở Ninh Dực nói rồi liền bế Bánh Bao Đậu lên, rồi lại với tay lấy điện thoại tắt chế độ rảnh tay, áp lên tai.
“Vấn đề về thân phận của Triệu Dương Dương, cậu muốn đè xuống cho cậu ta, chuyện này cậu nghĩ sao vậy?”
“Triệu Dương Dương có liên quan gì tới Sư Hạ Dương? Chính là giữa hai người đó còn có một Sư Niệm. Sư Niệm là con gái của Triệu Dương Dương. Một khi thân phận của Triệu Dương Dương bị bại lộ, Sư Hạ Dương cũng sẽ bị hủy hoại theo.”
“Được, được, được, cậu cứ che chở cho cậu ta đi, tới giờ vẫn chưa tìm thấy Triệu Uyển Uyển, chắc đám người kia đang nghi ngờ bản danh sách ở trong két, đang chờ Triệu Uyển Uyển mở két rồi.”
“Nếu là thế, cậu thử tới chỗ Triệu Dương Dương và Sư Hạ Dương sống chung với nhau trước lúc sinh con xem, rất có khả năng Triệu Dương Dương để đồ trong đó, vì cái két đó chỉ là danh nghĩa mà thôi.”