Sở Ninh Dực cười nhạt, chậm rãi cúi người, thấp giọng nói bên tai cô ta.
“Cô ấy dùng một miếng ngọc, chọc mù một cặp mắt, sức quan sát của cô ấy hơn tốt hơn cô rất nhiều.” Sở Ninh Dực nói, ngồi thẳng người dậy, nhìn cặp mắt vô hồn chứa đầy kinh hoàng, nói tiếp: “Được rồi, may mà cô tự mình nhận miếng ngọc đó là của cô, muốn che giấu đi một thân phận khác của cô, nếu không, câu chuyện này đã không đặc sắc như vậy.”
“Anh...” Triệu Phi Phi nổi giận đùng đùng, phun một búng máu ra, sau đó nằm sấp xuống giường, “Rốt cuộc anh là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng, tôi chỉ có hứng thú đối với câu chuyện này mà thôi. Nhưng tôi nghĩ có lẽ chuyện Triệu Uyển Uyển là ai sẽ quan trọng với cô hơn đấy. Cô ấy là... em gái ruột của Triệu Dương Dương.” Sở Ninh Dực nói.
“Không thể nào, không thể như vậy được...” Bàn tay dính đầy vết máu của Triệu Phi Phi ra sức túm lấy quần áo của Sở Ninh Dực, “Không thể nào.”
Dù cô ta khóc lóc, kêu gào, vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật này.
Cả cuộc đời cô ta không tin bất cứ kẻ nào, chỉ có Triệu Dương Dương là ngoại lệ. Vì bảo vệ mối tình của Triệu Dương Dương, cô ta lại suýt nữa giết chết em gái ruột của cô ấy, làm sao cô ta có thể chấp nhận được điều này?
Không!!!
Tuyệt đối không phải như thế!
Triệu Phi Phi điên cuồng nghĩ, toàn thân cũng chìm trong trạng thái điên cuồng.
Sở Ninh Dực lạnh lùng liếc nhìn cô ta, giống như vẫn thấy chưa đủ, “Triệu Phi Phi, những người chiến hữu đã qua đời mấy năm qua đều đang chờ cô chôn cùng đó. Em gái của người mà cô cảm kích nhất cũng suýt bị cô giết chết. Cô đã giết em gái ruột của Triệu Dương Dương.”
“Không...”
Triệu Phi Phi gào thét điên cuồng lên, mắt như muốn nứt ra, gần như đã dùng hết tất cả sức lực cả đời, sau đó thân thể mềm oặt ngã xuống.
Sở Ninh Dực không có chút mềm lòng nào với chuyện này, anh đứng dậy bỏ đi.
Người đứng bên phải nhìn người phụ nữ vì hoảng sợ mà ngất đi, hoặc có lẽ đã chết rồi đang nằm trên giường, khóe miệng giật giật. Lão Đại lại làm một người đang sống sờ sờ tức chết rồi.
Sở Ninh Dực đi tới cửa, người đứng bên trái vẫn không động đậy. Dường như từ giây phút cô ta nói Triệu Dương Dương là người phụ trách giám sát Sư Hạ Dương, anh ta chưa hề động đậy.
Sở Ninh Dực quay đầu lại nhìn thoáng qua, không nói gì mà chỉ nhanh chóng rời khỏi đây.
Thủy An Lạc đứng dưới lầu, thời khắc nghe thấy tiếng hét thê lương tuyệt vọng đến mức tận kia cùng vang lên, cô liền chấn động.
Âm thanh đó, tựa như tiếng chim quyên nhỏ máu.
Sở Ninh Dực mở cửa, cả người lãnh lẽo tiến vào trong xe.
Bên cạnh ghế lái cũng có một người chui vào, người nọ nhìn lái xe, hơi nhún vai, “Tức chết rồi.”
Trong xe nháy mắt yên tĩnh lại.
Thời khắc cuối cùng Sở Ninh Dực quả thực không ra tay, chỉ nói một câu: Cô đã giết em gái ruột của Triệu Dương Dương.
Sau đó, cô ta căm giận điên lên, rồi... ngỏm!
Đây đâu phải lỗi của anh.
Thủy An Lạc không kìm được mà nuốt nước bọt, muốn dịch sang một bên.
“Hửm?” Sở Ninh Dực nhíu mày.
Thủy An Lạc lập tức bắn lại bên cạnh Sở Ninh Dực, nịnh nọt nói: “Sở tổng lợi hại quá, Sở tổng quá lợi hại, thẩm tra lâu vậy có mệt không, để tiểu nhân đấm chân cho ngài nhé. Nếu ngài không khát thì hãy tiện thể kể cho tiểu nhân nghe đoạn sau của câu chuyện đi.”
Sở Ninh Dực xoa xoa đầu cô, nhìn lên lầu.
“Tuyết Long, đi lên xem xem, đừng để cậu ta làm chuyện gì điên rồ.”
Cậu ta này, rất đơn giản, chính là Sư Hạ Dương vừa theo chân anh đi lên trên đó, một trong những nhân vật then chốt trong chuyện này.
Người đàn ông ngồi trên ghế phụ hơi giật mình, gật đầu, mở cửa xe, bước xuống.