Thủy An Lạc dừng lại một chút, thấy hơi bất an.
“Triệu Dương Dương là...” Nội gián?
Hai chữ cuối cùng cô không dám nói ra, giả thiết này cô có chút khó mà chấp nhận được.
Sở Ninh Dực vẫn tiếp tục xoa đầu cô, nói với người đằng trước, “Đến sân bay đi.”
Anh đã lấy được đáp án mà mình mong muốn, hiện giờ việc cần làm là trở về Provence.
Lúc chiếc xe khởi động, Sở Ninh Dực rút di động ra, gọi cho An Phong Dương, nói qua mọi chuyện một lượt.
“Nghĩ cách tìm được danh sách của Con Mắt đi, một khi khống chế được Con Mắt, chúng ta sẽ chiếm được quyền chủ động, thứ nhất, bắt Hạ Lăng lại cho tôi.” Câu sau cùng Sở Ninh Dực hơi nghiến răng nói, có thể thấy anh bị người khác kìm kẹp lâu như vậy cũng không hề thoải mái.
An Phong Dương vừa về đến nhà, đổi dép xong liền giao chiếc cặp trong tay cho Mân Hinh, “Bốn năm trước người đứng đầu bị giết, danh sách đã mất tích, còn có quan hệ với Triệu Dương Dương? Triệu Dương Dương bốn năm trước mắc bệnh nặng. Mà khi cô ta mới mắc bệnh, quả thật có một khoảng thời gian đã rời khỏi Sư Hạ Dương.”
“Đúng, chính là khoảng thời gian đó, danh sách nhất định đang nằm trong tay Triệu Dương Dương, cậu nghĩ cách kiếm những nơi mà Triệu Dương Dương từng đi qua tìm thử xem. Sư Hạ Dương giờ vô tích sự rồi, đừng trông chờ gì vào cậu ta nữa.”
“Xí, cậu đau lòng cho đồ đệ của mình chứ gì, được được được, chuyện này tôi làm, không quấy rầy đồ đệ cậu tự sát nữa.” An Phong Dương nói, mặc cho Mân Hinh cởi áo khoác của mình ra, “Nhưng cậu quyết định nhổ tận gốc Con Mắt liền bắt Hạ Lăng à, có nhanh quá không?”
“Không bắt thì cậu chờ cô ta bị chọc lòi mắt à?” Sở Ninh Dực nói.
“Coi như tôi chưa nói gì.” An Phong Dương nói, cạch một tiếng cúp máy.
Mân Hinh treo quần áo lên xong liền quay lại nhìn anh, “Triệu Phi Phi chết rồi?”
“Tức đến chết, bị Lão Đại nói một câu liền hộc máu ngỏm luôn.” An Phong Dương nói, lại ngồi xuống sofa, “Miên Miên chưa về à?”
“Mẹ nói nhớ con bé nên để nó ở bên kia hai ngày.” Mân Hinh vào bếp rót nước cho anh, “Nếu như là Triệu Dương Dương thì việc tìm kiếm sẽ có chút phiền phức. Dù sao cô ấy cũng đã mất nhiều năm rồi.”
“Triệu Dương Dương chủ động phá hủy Con Mắt của căn cứ, dánh sách nhất định sẽ tìm được.” An Phong Dương nói, kéo Mân Hinh ngồi lên chân mình, “Sở Thị tạm thời có bác trai lớn tọa trấn, An Thị anh cũng nhờ ba quay về rồi, việc cấp bách nhất là tìm lại danh sách, phá hủy Con Mắt của căn cứ.”
Mân Hinh gật đầu, vươn tay ôm lấy cổ anh, “Chuyện Con Mắt bị bại lộ đúng là nằm ngoài dự kiến, quả nhiên không thể đắc tội với phụ nữ, nhưng căn cứ biết việc này, nhất định sẽ nhanh chóng hành động.”
“Cho nên, trước khi bọn chúng hành động, chúng ta phải lấy được bản danh sách.” An Phong Dương nói, hôn lên má Mân Hinh một cái, “Anh đi nấu cơm nhé.”
Mân Hinh gật đầu, được An Phong Dương đặt xuống ghế, có điều cô lại nhìn An Phong Dương với ánh mắt buồn thương.
Trên chiếc trực thăng quay về Provence, Thủy An Lạc đi tới đi lui, Sở Ninh Dực bình tĩnh uống nước.
Thủy An Lạc vòng mấy vòng, hai tay chống hông, nhìn người đàn ông bình tĩnh kia.
“Vậy nên anh mới nói phụ nữ là loại động vật giỏi thay đổi nhất?” Thủy An Lạc nghĩ thế nào cũng thấy câu này chẳng dễ nghe chút nào.
Sở Ninh Dực đặt ly xuống, vươn tay kéo cô ngồi lên đùi mình, “Chẳng lẽ câu này sai à? Làm Con Mắt, việc duy nhất phải làm là truyền đạt tin tức, một khi có tình cảm riêng, xem xem, mắt nổ.”
Tâm trạng của Sở Ninh Dực rất tốt, chí ít thì cũng khá hơn trước rất nhiều.