Sở Ninh Dực quay đầu lại. Một người khác hiểu ý, bước tới trước mặt Triệu Phi Phi tiêm cho cô ta một mũi.
Triệu Phi Phi vốn sợ hãi, lại thấy thân thể không còn đau đớn như trước, có thể nhận ra người này đang tiêm thuốc giảm đau cho cô ta.
Sở Ninh Dực lại ngồi xuống, tiếp tục chơi đùa viên bi sắt trong tay, cho cô ta thời gian suy nghĩ và hồi phục.
Thuốc giảm đau có hiệu quả nhanh chóng, nhưng Báo Tuyết rõ ràng sẽ không để cô ta dễ chịu quá, bởi vì lượng thuốc không nhiều, cô ta vẫn còn đau, chỉ có điều là không dữ dội như trước mà thôi.
Triệu Phi Phi chật vật nép vào chiếc giường ướt sũng kéo chút hơn tàn mới tiếp tục nói: “Thời gian lâu dần, những bí mật của mọi người cũng ngày càng ít đi. Dương Dương lúc nào cũng tìm được, còn có thể chia sẻ cho tôi một vài bí mật. Cho nên, những đứa trẻ khác trong nhóm chúng tôi có rất nhiều đứa đã chết đói, chỉ còn lại tôi và Dương Dương. Mạng của tôi là cho Dương Dương ban cho, cho nên tôi tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào cướp đi những gì thuộc về cô ấy.”
Triệu Phi Phi nói, thở gấp, khóe miệng đã có tơ máu tràn ra.
“Huấn luyện năng lực quan sát cho các cô, năng lực cơ bản nhất để trở thành gián điệp.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
“Đúng vậy, nơi đó căn bản không phải là một cô nhi viện, nơi đó là một căn cứ giết người. Những đứa trẻ không nghe lời sẽ bị giết chết. Những đứa trẻ không có khả năng quan sát cũng sẽ bị giết. Những người sống sót phải nghe theo mệnh lệnh của họ, đi theo dõi người mà bọn họ quy định. Người mà Dương Dương phụ trách chính là Sư Hạ Dương.” Triệu Phi Phi nói xong, cuối cùng cũng bò dậy, tựa vào tường tiếp tục thở dốc, “Còn tôi, năm mười ba tuổi, tôi được đưa đến Vân Nam. Bọn họ cho tôi có cha mẹ, chỉ để một ngày có thể đưa tôi vào quân đội.”
“Cạch...”
Sở Ninh Dực nắm chặt mấy viên bi sắt trong tay lại, mà thân thể người đứng sau Sở Ninh Dực cũng trở nên căng thẳng.
“Triệu Dương Dương là người chịu trách nhiệm theo dõi Sư Hạ Dương?” Sở Ninh Dực thấp giọng nói, đáp án này nằm ngoài dự liệu của anh.
“Đúng vậy, nhưng không ngờ, Dương Dương lại động lòng với anh ta, ha ha ha... Không ngờ cô ấy lại động lòng với mục tiêu của mình?” Triệu Phi Phi châm biếm nói, nhưng bởi vì tâm trạng kích động nên làm cho vết thương rách ra đau đớn hơn.
“Ai là người huấn luyện các cô?” Sở Ninh Dực tiếp tục hỏi.
“Không biết, tôi chưa từng gặp Viện trưởng, chỉ biết là, biệt danh của bà ta là Con Mắt. Nhiệm vụ của chúng tôi là giám sát mục tiêu, quan sát tất cả sự khác thường của họ, sau đó báo cáo lại, không cần bất cứ thủ đoạn nào, giống như một con mắt, chỉ nhìn. Người ra mệnh lệnh chính là Bộ Não, phụ trách hành động là Hai Tay, đó là điều Dương Dương nói với tôi trước đây.”
Con Mắt, cặp mắt mà người nọ đặt tại thành phố A.
Khóe miệng Sở Ninh Dực nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, hành vi náo loạn này của Triệu Phi Phi vô tình lại giúp anh một việc, để lộ con mắt của kẻ địch.
Sở Ninh Dực dứng dậy, bao nhiêu chi tiết nhỏ như vậy đã đủ để anh liên kết lại, có những vấn đề anh không cần hỏi, tự nhiên tất cả nghi vấn đều đã được giải đáp.
Sở Ninh Dực bước tới, cúi đầu nhìn người đang dựa vào tường, “Danh sách đâu? Danh sách của Con Mắt ở đâu?”
Chỉ cần chọc mù mắt kẻ đó, anh sẽ lấy được quyền chủ động.
“Tôi không có danh sách. Con Mắt đã bị giết từ bốn năm trước, danh sách sớm đã không thấy tăm hơi đâu nữa rồi.” Hơi thở của Triệu Phi Phi ngày càng yếu ớt, giống như chỉ một giây tiếp theo thôi sẽ biến mất.
Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn cô ta, giống như cảm thấy cô ta chưa đủ đau khổ, chậm rãi nói: “Cô biết Triệu Dương Dương đã dùng miếng ngọc kia để kể câu chuyện thế nào không?”
Triệu Phi Phi cố gắng giữ tỉnh táo nhìn Sở Ninh Dực, giống như đang níu kéo hơi thở cuối cùng, chỉ đề chờ đợi một đáp án.