Thủy An Lạc cúi đầu động động cái chân của mình một chút, sau đó ngẩng lên nhìn Cố Minh Hạo: “Anh Sở nói anh với anh Sở hợp tác với nhau rồi à?”
Cố Minh Hạo thu ánh mắt của mình lại, dừng một chút rồi mới trả lời: “Ừ, chuyện này đúng ra còn phải cảm ơn cậu. Cậu biết đấy, mấy kiểu kịch bản thế này ở nước ngoài không được ưa chuộng lắm, tôi về nước vì thị trường trong nước vẫn tốt hơn.”
Thủy An Lạc hơi giơ tay lên: “Không có gì, không có gì, nói gì thì nói chúng ta vẫn là bạn chung lớp hồi nhỏ đúng không? Anh Sở nhà tôi vẫn phải nể mặt chứ!” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.
“Chậc, chậ,c chậc, mùi thức ăn cho chó nồng nặc như thế này là sao đây? Tôi biết anh Sở nhà cậu tốt rồi.” Cố Minh Hạo cười mắng một câu: “Bây giờ y học phát triển như vậy, chân của Sở tổng cũng đâu phải không có cách chữa đúng không?!”
“Những cách có thể dùng đều đã dùng hết rồi, kết quả vẫn như nhau thôi.” Thủy An Lạc thở dài nói. Cô với khăn ướt trên bàn lau tay sau đó lấy đồ ăn vặt ở dưới bàn ra: “Muốn ăn không?”
Cố Minh Hạo lắc đầu: “Đúng là dù ở đâu cậu cũng có thể tìm thấy đồ ăn vặt đấy nhỉ.”
“Có thực mới vực được đạo, trong xe của anh Sở nhà tôi còn nhiều lắm.” Thủy An Lạc nhỏ giọng nói, vừa ăn vừa mở tivi ra xem.
Cố Minh Hạo vẫn nhìn cô, vẻ mặt của cô lúc này vẫn y hệt như cô bé năm xưa, ngây thơ trong sáng đến mức khiến người khác ghen tị.
“Thật ra biết nói như thế nào đây nhỉ, anh Sở như bây giờ cũng tốt! Như thế thì anh ấy sẽ không ra ngoài để quyến rũ con gái nhà người ta nữa rồi!” Thủy An Lạc vừa xem tivi vừa cười nói.
“Sở tổng đối xử với cậu tốt như vậy cậu còn sợ gì nữa?” Cố Minh Hạo cười nói.
Thủy An Lạc bĩu môi: “Chưa chắc đâu, anh không biết đâu, lần trước anh ấy nằm viện rồi mà vẫn còn có em y tá xinh tươi mơn mởn muốn hầu hạ anh ấy nữa đấy!” Thủy An Lạc than thở nói, tay vẫn tiếp tục nghịch cái điều khiển từ xa.
“Tôi đi tìm Sở tổng bàn một số việc.” Cố Minh Hạo đứng dậy, nói.
Thủy An Lạc gật đầu rồi nhìn hắn đi về phía phòng làm việc.
Thủy An Lạc nhìn về tivi, bản tin đang phát sóng tin tức về một nhân viên trong quán trà sữa bị sát hại. Bàn tay của Thủy An Lạc lập tức siết chặt, ngón tay bấm vào nút nào đó khiến tivi chuyển kênh ngay tức khắc.
Bị giết?
Giết?
Thủy An Lạc hơi hạ mắt xuống, trong mắt ánh lên sự sợ hãi.
Cố Minh Hạo đi tới cửa liền dừng bước. Hắn quay đầu lại nhìn cô gái đang ngồi trên ghế: “Làm sao thế?”
Giọng nói tao nhã của hắn vang lên trong căn phòng.
Thủy An Lạc giật mình, vội vàng nhặt điều khiển lên rồi nhét vào ghế, sau đó hờ hững nói: “Không có gì, trượt tay một cái thôi.”
Ánh mắt của Cố Minh Hạo nhìn về phía tivi, khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên rồi mới nhàn nhạt nói: “Đổi kênh nữa à, cái quán trà sữa vừa rồi nhìn thật quen mắt.”
Cố Minh Hạo vừa dứt lời, Thủy An Lạc lại siết chặt điều khiển từ xa trong tay mình, chỉ hận không thể bẻ nó làm đôi.
Sở Ninh Dực đã từng nói sẽ xử lý tiệm trà sữa kia, thế nhưng anh sẽ không làm ra chuyện giết người.
Vậy nên chắc chắn việc này là do hắn làm.
Thế mà giờ đây hắn lại có thể thản nhiên đứng đây nói mát.
Cố Minh Hạo kinh khủng hơn cả trong tưởng tượng của cô nhiều.
Có thể hắn biết cô đang nghĩ gì, thế nên câu nói cuối cùng kia liệu có phải hắn cố tình nói cho cô nghe hay không.
Một người đàn ông coi mạng người như cỏ rác thì liệu còn có thứ gì có thể lọt vào mắt hắn nữa đây?
Thủy An Lạc thả lòng cơ thể của mình ngồi trên ghế. Cố Minh Hạo làm như vậy là một hòn đá ném hai con chim, vừa trả thù được nhân viên làm cô bị thương, lại vừa để cảnh cáo cô.
Cố Minh Hạo gõ cửa phòng làm việc, Sở Ninh Dực thấp giọng đáp lại rồi nhìn Cố Minh Hạo bước vào.