Thủy An Lạc được đỡ ngồi xuống, còn Sở Ninh Dực thì rót nước cho hắn.
Cố Minh Hạo tự tay nhận lấy rồi nhìn Thủy An Lạc đang ngồi trên ghế. Cô lại thản nhiên gác chân lên đùi của Sở Ninh Dực. Hắn yên lặng quan sát như thể đang chờ Sở Ninh Dực gạt chân của cô ra.
Thế nhưng hắn uống xong một ngụm nước rồi cũng chẳng thấy Sở Ninh Dực đẩy chân của Thủy An Lạc ra, trái lại anh còn nhẹ nhàng cầm lấy cổ chân của cô, kiểm tra vết thương cho cô.
Đây là Sở Ninh Dực đó sao.
Sở Ninh Dực đại danh đỉnh đỉnh, Sở Ninh Dực không gì không thể.
Bây giờ lại đối xử với một người con gái như vậy?
Thật sự khiến hắn cảm thấy rất khó hiểu.
“Sở tổng đích thân đãi khách thật khiến tôi bất ngờ quá.” Cố Minh Hạo đột nhiên lên tiếng. Kỳ thực hắn nói như vậy cũng chẳng sai, dù sao những người như Sở Ninh Dực thì trong nhà có mấy người giúp việc cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa trước giờ anh luôn cao ngạo lạnh lùng, nào ai dám bắt anh phải làm gì cho họ cơ chứ.
Nhưng bây giờ thì sao?
Tự mình rót nước cho khách, rồi lại tự mình kiểm tra vết thương.
“Ở trong nhà thì cũng chỉ là người bình thường thôi, nếu có chỗ nào tiếp đãi không được chu toàn thì mong anh Cố bỏ qua cho.” Sở Ninh Dực đáp lời hắn, sau đó tự tay cầm lấy thuốc mỡ rồi nhẹ nhàng bôi lên cho Thủy An Lạc.
Cố Minh Hạo hơi nheo mắt nhìn: “Để tôi làm cho! Dù sao cũng là lỗi của tôi mà!”
Cố Minh Hạo đưa tay muốn nhận thuốc nhưng lại bị Sở Ninh Dực ngăn lại: “Không cần!” Lời từ chối cực kỳ thẳng thắn của Sở Ninh Dực vang lên.
“Sao thế, Sở tổng đang ghen đấy à?” Cố Minh Hạo không ngờ anh sẽ từ chối một cách dứt khoát như vậy cho nên cười cười trêu ghẹo một câu.
Sở Ninh Dực hơi cong môi, tay vẫn tiếp tục thoa thuốc cho Thủy An Lạc: “Không phải, tôi sợ anh Cố đây làm đau cô ấy thôi.”
Thủy An Lạc: “...”
Cố Minh Hạo: “...”
Anh Sở à, anh chẳng phân biệt được thời gian và địa điểm để làm mấy trò sến súa này gì hết.
Cố Minh Hạo lại bưng cốc lên lần nữa, hắn chỉ muốn nói, đồ ăn cho chó này quá ngoan độc, ok hắn nuốt!
Thế nhưng Cố Minh Hạo lại không ngờ rằng, đồ ăn cho chó chân chính vẫn còn ở phía sau.
Hết thuốc, Sở Ninh Dực cũng không buông chân Thủy An Lạc ra mà thản nhiên xoa xoa cổ chân cho cô, đó hoàn toàn không phải là chuyện mà một tổng giám đốc nên làm.
Tay của Sở Ninh Dực vẫn tiếp tục xoa bóp, đầu thì ngẩng lên nhìn Cố Minh Hạo: “Chuyện ba anh Cố thế nào rồi? Có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi, kiểu gì thì kiểu anh cũng là bạn học chung tiểu học với Lạc Lạc mà, giúp đỡ nhau cũng là chuyện nên làm.” Ý của Sở tổng rất rõ ràng, đó là vì vợ nên tôi mới đồng ý giúp anh thôi.
Vậy ra Sở tổng vẫn đang Show ân ái đây mà.
“Giờ thì không có gì cần Sở tổng giúp cả. Nếu sau này có gì cần thì đương nhiên tôi sẽ không khách khí.” Cố Minh Hạo mỉm cười nói, ánh mắt nhìn vào chỗ hơi chói mắt.
Sở Ninh Dực khẽ gật đầu, dường như quên luôn cả vị khách đang ngồi đây mà nhìn về phía Thủy An Lạc, nói: “Trưa nay em muốn ăn gì, để anh bảo chú Sở qua nhà hàng đặt một ít mang tới đây.”
Anh hỏi cực kỳ dịu dàng.
Thủy An Lạc chớp chớp mắt, thực ra thím Vu đã về rồi nên bữa trưa đương nhiên là do thím Vu làm, vậy nên Sở Ninh Dực nói như vậy rõ ràng là đang cố tình chim chuột cho Cố Minh Hạo thấy thôi.
Thế nên cô cũng đâu thể làm Sở tổng mất hứng được, đúng không nào?
“Em muốn ăn hải sản.”
“Không được!” Sở Ninh Dực dứt khoát từ chối.
“Vậy anh còn hỏi em làm gì!” Thủy An Lạc bất mãn hầm hừ.
Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu cô, nói: “Ngoan nào, mấy cái đó chờ em khỏe rồi lại ăn, để anh đi gọi điện cho chú Sở trước đã.” Sở Ninh Dực nói xong liền cẩn thận đặt chân của Thủy An Lạc xuống, sau đó điều khiển xe lăn đi vào phòng làm việc.
Thủy An Lạc cười ngây ngô, đúng chuẩn bộ dạng một thiếu nữ đang hoài xuân.
“Chậc, chậc, chậc, hai người đúng là sến thật!” Cố Minh Hạo giả vờ tỏ ra thoải mái nói.
“Đó là vì có anh ở đây, nếu anh không có mặt thì hai bọn tôi còn sến hơn thế nữa cơ!” Thủy An Lạc hầm hừ đáp lại, sau đó cúi đầu nhìn chân của mình rồi cẩn thận chạm vào một cái.
Cố Minh Hạo khẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía căn phòng làm việc kia càng thâm trầm hơn.