Sở Ninh Dực đóng ngăn kéo lại, sau đó đóng luôn cả máy tính rồi mới di chuyển xe lăn đi ra từ phía sau bàn học.
“Anh Cố có việc gì sao?” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.
Cố Minh Hạo nhìn về phía bảng viết chữ, trên đó có vài nét vẽ nguệch ngoạc, hẳn là do trẻ con vẽ.
Hắn thu lại ánh mắt của mình, sau đó nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Tôi qua đây là muốn hỏi Sở tổng một chút, tối hôm qua có xảy ra chuyện gì không. Lúc tôi vừa xuống lầu thì hình như có nghe thấy mọi người bàn tán là tối qua có xuất hiện ánh sáng lạ trên lầu hai mươi hai.”
“Vậy sao?” Sở Ninh Dực nói: “Lúc nào thế? Hôm qua tôi ở nhà cả ngày, hình như có thấy hiện tượng lạ gì đâu nhỉ?”
Sở Ninh Dực trưng ra cái vẻ “Tôi không biết anh đang nói gì hết“. Cố Minh Hạo cũng có vẻ như chẳng thèm để ý, chỉ nói: “Đúng vậy, dưới lầu có nhiều người trông thấy lắm, khoảng chín giờ thì phải.”
Sở Ninh Dực chẳng cần nghĩ mà nói luôn: “Thế chắc là tôi bỏ lỡ mất rồi. Lúc đó mấy đứa nhóc đang buồn ngủ, Lạc Lạc lại chưa về cho nên tôi đành phải dỗ tụi nhỏ đi ngủ, sau đó mới xuống lầu.”
“Tôi quên mất trong nhà Sở tổng còn có ba đứa trẻ, không thấy được cũng là chuyện bình thường.” Cố Minh Hạo nói rồi quay đầu nhìn ra ngoài: “Tôi về trước đây, để mọi người đỡ phải tiếp đãi tôi.”
“Ăn chung bữa cơm trưa đã chứ? Tôi đặt xong món rồi.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói, thế nhưng hàm nghĩa sâu xa trong đó lại là: Mau cút đi! Còn không biết xấu hổ muốn hai kẻ tàn phế này hầu hạ mày nữa sao?
“Thôi không làm phiền nữa, tôi về trước đây.” Cố Minh Hạo nói rồi xoay người ra ngoài, chào hỏi Thủy An Lạc xong liền rời đi.
Sắc mặt của Thủy An Lạc vẫn khó coi như trước, cho nên dù Cố Minh Hạo bảo về cô cũng không nói gì cả.
Sở Ninh Dực đi tới, ngồi trước cửa nhìn Cố Minh Hạo bước vào thang máy, sau đó mới khẽ gật đầu, đóng cửa nhà lại.
Cảm xúc của Thủy An Lạc vẫn chưa ổn định lại, hoặc có lẽ là vì cô bị chuyện vừa rồi dọa sợ, cho nên lúc này còn chưa kịp bình tĩnh lại.
Sở Ninh Dực đứng dậy đi qua, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Sở Ninh Dực, ánh mắt có chút mơ màng.
Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu cô, khẽ nói: “Em làm sao thế?”
Thủy An Lạc tựa vào lòng ngực anh, tivi đã tắt từ lâu rồi thế nhưng lúc này cô vẫn cảm thấy sợ hãi cùng bất an như trước.
“Hắn đã giết cô gái dùng nhầm cốc ngày hôm qua rồi.” Thủy An Lạc khẽ run rẩy nói.
Sở Ninh Dực dừng một chút, anh không bất ngờ với chuyện này, trong mắt chỉ ánh lên sự lo lắng dành cho cô.
“Quên nó đi, làm như chưa có chuyện gì xảy ra cả.” Giọng của Sở Ninh Dực rất trầm thấp, có khả năng trấn an lòng người.
Thủy An Lạc từ từ khép hai mắt của mình lại. Cô muốn hấp thu năng lượng từ trên người Sở Ninh Dực.
Đây mới là mục đích chính mà hôm nay Cố Minh Hạo tới đây, hắn muốn đánh vào lòng Thủy An Lạc.
Không biết bao lâu sau, tâm trạng của Thủy An Lạc mới khá hơn được một chút.
“Ngày mai em đi thay thuốc, tiện thể mang Bánh Bao Rau theo cắt chỉ luôn.” Thủy An Lạc chuyển sự chú ý tới con cái, dường như có làm như vậy cô mới có thể để bản thân mình không nhớ tới chuyện vừa rồi.
Sở Ninh Dực gật đầu, tay của anh vẫn xoa đầu của cô, sau đó mới gọi thím Vu đi ra.
Lần này bọn họ không vào phòng làm việc mà ngồi luôn ở phòng khách.
“Thím Vu tới thành phố A từ lúc nào?” Sở Ninh Dực mở miệng hỏi.
Thím Vu ngẫm lại một hồi: “Chắc cũng phải ba mươi năm rồi đấy! Sau khi Phong tiểu thư mang Tiểu hoàng tử đi không lâu thì tôi bị người ta đuổi giết, sau đó được người khác cứu trên biển rồi đưa về thành phố A.”