Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn Phong Phong, trước giờ cứ vào giờ này là ba cô đã ra ngoài từ sớm để tập thể dục rồi, xem ra hôm nay là phòng bọn họ đây mà.
Kiều Nhã Nguyễn ôm Tiểu Bất Điểm đi qua, sau khi bấm chuông thì để Tiểu Bất Điểm lên tiếng.
“Ông ngoại, bà ngoại!” Tiểu Bất Điểm đội một chiếc mũ lông, giọng điệu có chút rầu rĩ nhưng phát âm vẫn rõ ràng, chỉ có gọi ông ngoại là chưa sõi lắm thôi.
Trong nhà, ba Kiều nghe thấy giọng của Tiểu Bất Điểm thì trái tim già nua cũng nhộn nhạo cả lên. Mẹ Kiều giật mình nhưng vẫn không có dấu hiệu mềm lòng.
“Ba mẹ! Con biết ba mẹ đang ở trong nhà!” Kiều Nhã Nguyễn nói trắng ra.
“Có ở nhà hay không thì liên quan gì tới cô, cô mau đi đi!” Mẹ Kiều hùng hổ nói.
Kiều Nhã Nguyễn quay đầu nhìn Phong Phong thế nhưng anh lại không hé răng nửa lời, bởi vì anh biết, lúc này mà mình chen họng vào chỉ khiến sự tình càng tệ hại thêm mà thôi.
Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn con gái rồi khẽ thì thầm gì đó với Tiểu Bất Điểm, đôi mắt tròn tròn của bé chớp chớp, lại tiếp tục nói giòn tan: “Bà ngoại ơi, ngoài trời lạnh quá.”
Ba Kiều vừa nghe vậy thì lập tức đứng ngồi không yên.
“Cháu còn nhỏ như vậy mà trời bên ngoài lại lạnh như thế, nhỡ đâu bị lạnh cóng thì phải làm sao bây giờ?” Ba Kiều vừa nói vừa phi ra mở cửa.
Mẹ Kiều thở dài một cái nhưng quả thực không hề ngăn cản. Dù sao thì bà cũng đợi cháu ngoại của mình suốt từ hôm qua đến giờ rồi, lúc này cũng chỉ vì trách cứ Phong Phong cho nên không muốn mở cửa thôi.
Ba Kiều đi ra mở cửa rồi vội vàng nhường đường cho họ vào trong: “Vào mau, vào mau, để ông ngoại xem Tiểu Bất Điểm của chúng ta nào!”
“Cháu chào ông ngoại ạ!” Tiểu Bất Điểm lanh lảnh nói.
Kiều Nhã Nguyễn giao Tiểu Bất Điểm cho ba Kiều rồi cúi đầu thay giày.
“Nhìn xem này, xinh hơn trên ảnh biết bao nhiêu, sao lại có thể xinh đẹp tới vậy chứ!” Ba Kiều kích động nói.
Kiều Nhã Nguyễn giúp Phong Phong cầm dép, nói: “Giống mẹ của Phong Phong đấy ạ, có giống hai đứa con đâu!”
“Giống Phong Phong, không giống con!” Ba Kiều nói thật.
“Tính cách giống Nhã Nhã, cái này tốt lắm ạ!” Phong Phong vội nói, ánh mắt còn lén lút liếc về phía mẹ vợ.
Ba Kiều nhìn thoáng qua Phong Phong, sắc mặt cũng trở nên âm trầm hơn vài phần.
Tiểu Bất Điểm được cởi áo khoác ra, cả người nhẹ nhàng rồi thì đôi mắt to bắt đầu nhìn xung quanh: “Mẹ, nhà bà ngoại sạch hơn nhà chúng ta!”
Thanh âm của Tiểu Bất Điểm vừa dứt thì khóe miệng của Kiều Nhã Nguyễn giật một cái. Con gái à, bảo con nịnh bợ bà ngoại của con nhưng con cũng đừng dìm mẹ của con xuống như thế chứ.
Quả nhiên, lời này của Tiểu Bất Điểm khiến sắc mặt của mẹ Kiều khá hơn một chút.
Phong Phong đưa đồ đạc qua, nguyên liệu nấu ăn đặt dưới đất, quà tặng đặt trên bàn: “Ba mẹ, mấy thứ này...”
“Đừng có mà gọi như thế, tôi không thừa nhận chuyện hai người kết hôn đâu!” Mẹ Kiều cười lạnh, nói.
Sắc mặt của Phong Phong hơi cứng lại một chút. Ảnh đế thực lực lập tức diễn cái gì gọi là đáng thương.
“Mẹ, mẹ...”
Phong Phong nắm lấy cánh tay của Kiều Nhã Nguyễn rồi nói: “Vậy được ạ, chờ đến khi nào dì chấp nhận cháu thì cháu sẽ đổi cách gọi ạ.”
Mẹ Kiều còn muốn nói cái gì đó nữa, thế nhưng thấy Phong Phong đã hạ thấp mình như vậy rồi thì quả thật không nói được gì nữa.
“Đến đây nào, Tiểu Bất Điểm nhìn xem, từ sáng sớm bà đã dậy chuẩn bị đồ chơi với đồ ăn cho cháu rồi này!” Ba Kiều nhanh trí chọn chơi với cô cháu gái bé nhỏ, không thèm tranh chấp với bọn họ nữa.
Tối qua mẹ Kiều kéo chồng mình ra ngoài mua không ít đồ chơi với đồ ăn vặt của tụi trẻ con, lúc này đã bày đầy trên cái bàn trong phòng ăn.
Kiều Nhã Nguyễn nhón chân liếc một cái, không nhịn được cong khóe môi cười.