“Ba, Phong Phong mang tặng ba hai bình Mao Đài này!” Kiều Nhã Nguyễn kéo Phong Phong ngồi xuống rồi cố ý nói lớn tiếng.
“Mao Đài? Giờ người ta tặng lễ đều tặng rượu vang cả, thế này...”
“Mẹ, Phong Phong là người đã phẫu thuật cho ba, đương nhiên anh ấy biết rõ chuyện ba con không thể uống rượu vang được, hơn nữa Mao Đài này còn tốt cho sức khỏe nữa! Chẳng phải rượu ngoại có thế nào đi chăng nữa cũng không thể bằng quốc lủi đó sao!” Kiều Nhã Nguyễn đoán trước được mẹ của mình sẽ nói như vậy nên lập tức dùng một câu nói chặn lại.
Phong Phong nắm chặt lấy tay của Kiều Nhã Nguyễn. Cô nhấn mạnh chuyện phẫu thuật là do anh thực hiện cũng là đang nhắc nhở mẹ của cô rằng, anh chính là ân nhân của họ nhưng cô lại quên mất bản thân của mình.
“Phẫu thuật? Chưa nói đến chuyện này tốt hay không tốt, nếu không phải trước đây con quỳ xuống cầu xin cậu ta thì liệu cậu ta có đồng ý không?”
Quả nhiên, mẹ Kiều vừa nghe vậy thì lập tức xù lông.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Phong Phong vỗ vỗ tay của cô, anh biết ngay kết quả sẽ là thế mà.
“Thưa dì, trước không nói năm đó cháu với Nhã Nhã đã làm những gì nhưng chuyện này là do cháu không đúng, hôm nay cháu xin được xin lỗi Nhã Nhã một cách chính thức.” Phong Phong vừa nới vừa nhìn về phía Kiều Nhã Nguyễn một cách trịnh trọng.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Cô chớp chớp mắt nhìn Phong Phong đang nhìn mình một cách chăm chú, mặt cũng cứng đờ lại.
Phong Phong nắm lấy tay của Kiều Nhã Nguyễn, nói: “Nhã Nhã, anh chưa bao giờ nói với em rằng phút giây em quỳ xuống cũng chính là lúc cuộc đời anh bị phá hủy! Anh cho rằng nếu làm như vậy hai ta có thể quay trở về quỹ đạo của riêng mình, nhưng đến cuối cùng đó cũng chỉ là những gì mà anh nghĩ! Em luôn rộng lượng không để ý đến bất cứ điều gì, thế nhưng dù hôm nay dì không nhắc đến thì anh vẫn muốn nói, đó không đơn thuần là một cái gai trong lòng dì mà cũng là cái gai trong trái tim của anh.”
Kiều Nhã Nguyễn nghe mà tê hết cả sống lưng, cô muốn rút tay của mình ra. Cái mà cô không chịu nổi nhất chính là sự sướt mướt sến súa như thế này.
“Anh biết, anh có lỗi với Nhu Nhu nhưng đây là món nợ của riêng anh, nợ của anh thì để kiếp sau anh trả, còn kiếp này anh chỉ muốn đối xử với em thật tốt thôi!” Phong Phong nói một cách nghiêm túc.
Khuôn mặt đang cứng đờ của Kiều Nhã Nguyễn cũng dần dần giãn ra, cô nhìn chằm chằm vào anh.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại. Tiểu Bất Điểm đang chọn đồ chơi và đồ ăn vặt cùng với ông ngoại, thấy bên kia đột nhiên yên tĩnh liền chống bàn nhìn sang, sau đó lại nhìn về phía ông ngoại của mình, dường như không biết có chuyện gì xảy ra.
Mẹ Kiều hừ một tiếng, rõ ràng không hề bị trúng chiêu này.
Kiều Nhã Nguyễn hơi sững sờ, cô định nói gì đó thế nhưng Phong Phong vẫn kéo tay của cô.
“Dì, đây là bộ trang sức cháu mua được lúc cháu đi Pháp. Cháu cảm thấy bộ trang sức này rất hợp với dì, dì nhìn xem có thích không.”
Kiều Nhã Nguyễn đanh mặt nhìn anh, câu này đúng là rất bùi tai nhưng đó chẳng phải là mua cho cô sao?
Quả nhiên là Ảnh đế, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
“Bà ngoại! Đẹp!” Tiểu Bất Điểm ở phía xa hô lên.
Ba Kiều ôm Tiểu Bất Điểm xuống rồi cầm món đồ chơi qua: “Tiểu Bất Điểm nhà chúng ta đã nói là đẹp vậy thì nhất định rất đẹp có đúng không, con mở ra cho bà ngoại đi.”
Tiểu Bất Điểm trịnh trọng gật đầu, sau khi ông ngoại đặt bé xuống thì lập tức chạy qua mở hộp: “Bà ngoại, đẹp.”
Tiểu Bất Điểm vốn đã rất đáng yêu, lúc này còn cười cong cong mắt càng khiến người ta yêu thích từ tận đáy lòng.
Tuy sắc mặt của mẹ Kiều rất kém nhưng cũng không để bé con thấy điều đó, vừa nhìn đã biết rubi này là hàng tốt lại còn được bé con cầm lấy.
“Bà ngoại đeo vào đi!” Tiểu Bất Điểm tựa đầu vào người của mẹ Kiều, cái tay nhỏ xíu cũng đưa vòng cổ qua.