“Để khi nào rảnh tôi đi móc một chai năm 78 cho cậu.” Phong Phong nói rồi bỏ về luôn.
“Từ xưa bày vẽ chiếm được lòng người, mà chiêu này của Ảnh đế, cũng xem như tuyệt đỉnh đấy.” Thủy An Lạc cất tiếng, thấy chú Sở vào liền đứng dậy đi rót nước cho ông.
Lúc cô đi tới cửa nhà bếp lại ngoảnh lại nhìn Sở Ninh Dực: “Không đúng, hai chai cuối anh ta cầm đi biếu ba mẹ vợ rồi, vậy lát anh đi gặp ba em thì anh mang gì theo?”
“Tim ba em tốt, không phải em tăm tia cái chai Château Lafite-Rothschild 79 kia lâu rồi à, lát nữa có thể cầm đi.” Sở Ninh Dực vừa đưa văn kiện cho chú Sở vừa nói.
Nghe vậy Thủy An Lạc liền cảm thấy hài lòng. Cô tăm tia lâu rồi đấy, cô muốn biết chai rượu hơn trăm vạn có mùi vị như thế nào.
Phong Phong quả nhiên đã sử dụng chiêu xách đồ ăn tới tận nhà, có điều anh cũng mang theo không ít thuốc bổ rồi quà tặng này nọ, đặc biệt còn mang cho ba vợ hai chai Mao Đài thượng hạng và mang cho mẹ vợ một bộ trang sức rubi nữa.
Kiều Nhã Nguyễn ngồi đằng sau với con gái, cô nhìn bộ đồ trang sức kia: “Được đấy, anh zai à, anh chuẩn bị từ lúc nào vậy?”
“Bộ trang sức này trước đây anh định tặng em làm quà sinh nhật, nhưng nghĩ chắc em cũng không đeo nên anh đành mượn hoa hiến Phật vậy.” Phong Phong thản nhiên nói.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Mao Đài thì lấy của Sở Ninh Dực, trang sức thì là quà vốn tính tặng cho cô.
“Này anh zai, anh đúng là biết mượn hoa hiến Phật ghê đấy.” Kiều Nhã Nguyễn phụt cười thành tiếng.
Phong Phong cũng không hề để bụng, chỉ cần ba mẹ vợ vui, anh sẽ không quan tâm xem quà lấy từ đâu về.
“Người đàn ông của em có thể lật bài vào hôm nay hay không thì phải xem lần này rồi. Em tuyệt đối đừng có động tí lại nhảy dựng lên bỏ về đấy nhé.” Phong Phong căng thẳng dặn dò, lần trước, cô gái này đúng là đã bỏ đi thật.
Kiều Nhã Nguyễn đóng hộp đồ trang sức lại, sau đó lại chỉnh trang quần áo cho con gái.
Tối qua lúc cô gọi điện cho ba, hình như ba cô cũng đã hơi thay đổi thái độ với Phong Phong rồi, chỉ có mẹ cô là tới giờ vẫn chưa chịu thôi thôi.
“Nếu mẹ em muốn mắng anh thì sao?” Kiều Nhã Nguyễn hỏi.
“Mắng anh còn nhẹ đấy, mấy năm nay mắng cũng nhiều rồi, nếu là anh, chắc anh chẳng đâm cho ấy.” Phong Phong nói với vẻ rất thản nhiên, hoàn toàn không hề để bụng chuyện thái độ của mẹ vợ.
Kiều Nhã Nguyễn ôm chặt lấy con gái, “Con nhớ kỹ lời mẹ nói chưa?”
Tiểu Bất Điểm gật đầu: “Phải để bà ngoại thích con, bà ngoại thích con rồi thì sẽ không ghét ba nữa.”
Kiều Nhã Nguyễn vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của con gái, thấy khoảng cách tới cửa nhà mình ngày một gần, tim cô bỗng đập nhanh hơn.
Rõ ràng là nhà mình, nhưng còn hồi hộp hơn cả về nhà mẹ chồng.
“Ba anh vẫn đang ở Vân Nam à?” Kiều Nhã Nguyễn chuyển khỏi cái chủ đề khiến cô căng thẳng này.
Phong Phong nhàn nhạt “ừ” một tiếng, “Chắc thấy có lỗi với mẹ anh, nên muốn bù đắp ấy mà.”
Kiều Nhã Nguyễn mím môi, “Em nhớ là anh từng nói, anh có một người em trai bị sống thực vật hả, là con của vợ bé ba anh sinh ra ấy?”
Phong Phong hơi ngẩn ra, anh đã quên mất rằng đã bao lâu anh không nghĩ tới chuyện của gia đình đó nữa rồi.
“Ừ, có điều dì ấy nhiều năm trước đã bị đuổi khỏi Phong gia rồi. Phong Băng vì gặp tai nạn giao thông nên mới thành người thực vật.”
Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn con gái, quan hệ trong nhà chồng cô có hơi phức tạp, may mà cô không cần phải đối phó với nhà chồng.
Xe đỗ xuống trước cửa nhà Kiều Nhã Nguyễn. Kiều Nhã Nguyễn bế Tiểu Bất Điểm xuống xe, cửa nhà bị đóng chặt, khiến Kiều Nhã Nguyễn nhìn mà chột dạ.
Phong Phong một tay xách quà, một tay xách thức ăn mua tới, trong lòng thấp thỏm không kém gì Kiều Nhã Nguyễn. Đây không phải là lần đầu tiên anh đến nhà ba mẹ vợ, nhưng lại là lần cảm thấy hồi hộp nhất, vì anh không biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, liệu có thuận lợi hay không.
“Ba, mẹ, hai người làm sao thế?” Tiểu Bất Điểm nhìn dáng vẻ căng thẳng của hai người, không hiểu liền hỏi.