Thủy An Lạc dẫn Bánh Bao Đậu ra ngoài, ôm cô nhóc lên tầng thay quần áo, sau đó Bánh Bao Đậu lại tiếp tục chạy xuống chơi đùa.
Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực đang nhìn máy tính đờ ra, lúc này Bánh Bao Rau đã tiếp tục quay lại với trò sudoku của mình.
“Anh đang xem gì thế?” Thủy An Lạc nói, nhìn số liệu bên trên, sửng sốt một chút, “Anh được 148?” Thủy An Lạc hiếu kỳ nói, với bộ não không giống người này của anh, hẳn là kịch sàn chứ.
Sở Ninh Dực liếc cô một cái, không nói gì.
“Không phải chứ, em nhớ chỉ số thông minh của Albert Einstein là 160, anh kiểu gì cũng phải ngang ngửa với ông ấy chứ.” Thủy An Lạc nói, vươn tay cầm lấy laptop, sau đó định kiểm tra thử xem mình được bao nhiêu, 148 thì cô vẫn có thể rút ngắn khoảng cách lại đuổi theo được.
Sở Ninh Dực tựa người trên ghế, lười nhác nhìn Thủy An Lạc làm bài, anh đoán được khoảng 110, rõ ràng anh cũng có chút hiếu kỳ.
Thủy An Lạc mất nửa tiếng đồng hồ làm xong bài trắc nghiệm, sau đó gửi đi chờ kết quả.
“129, kém anh có 19 điểm thôi, em cũng thông minh lắm chứ.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói.
Kết quả này khiến Sở Ninh Dực có chút bất ngờ, chỉ số thông minh từ 129 đến 130 đã được xem là khá cao, vượt xa người bình thường rồi.
Nhưng nhìn dáng vẻ hưng phấn này của Thủy An Lạc, anh lại bình tĩnh nói: “Đó là kết quả trắc nghiệm của cậu con trai chưa đến ba tuổi của em đấy.”
Thủy An Lạc: “...”
Cô ôm chiếc laptop trong tay, thiếu chút nữa mất khống chế chụp lên đầu Sở Ninh Dực.
“Em đi nấu cơm đây.” Thủy An Lạc nói rồi hậm hực đi vào bếp, quả nhiên cái nhà này không có chỗ cho cô dung thân nữa mà.
Sở Ninh Dực lại nhìn về phía con trai, kỳ thực với chỉ số thông minh như vậy, anh cũng không thấy vui.
Anh biết người có chỉ số thông minh cao nhất đến thời điểm này, cao đến ba trăm, nhưng đó là một người tách biệt với xã hội, cả đời chán nản, sau khi trưởng thành ông ta vứt bỏ học thuật, không biết có phải do chỉ số thông minh cao khiến người đó cảm thấy nhàm chán hay vì nguyên nhân gì khác, ông ta dấn thân vào lao động chân tay, đến năm bốn mươi sáu tuổi liền chết trong phòng trọ của mình.
Đó là câu chuyện đáng buồn về chỉ số thông minh.
Tuy anh có thể đảm bảo cho con mình cả đời không phải lo nghĩ, nhưng Bánh Bao Rau quả thực đã xuất hiện một vài vấn đề như người nọ, ví dụ như thằng bé rất ít khi giao lưu với người khác.
“Bao Đậu, qua đây.” Sở Ninh Dực gọi Bánh Bao Đậu đang chơi xe lại.
Bánh Bao Đậu chớp mắt, cưỡi xe qua, “Ba.”
“Sao con không chơi với anh?”
“Anh đâu có để ý đến con.” Bánh Bao Đậu bĩu môi nói, nếu không phải Tiểu Bất Điểm buồn ngủ, bé còn lâu mới về.
“Anh không để ý đến con thì con có thể đi tìm anh chơi mà.”
“Con không thèm, đối với anh, sách vở còn quan trọng hơn con, chẳng phải anh trai tốt gì cả.” Bánh Bao Đậu bị tổn thương nhiều lần, đã từ bỏ việc chơi đùa với anh trai.
Sở Ninh Dực đưa tay lên day trán, chưa bao giờ anh mong muốn con trai của mình hơi ngốc một chút như thế này, ví dụ như Bánh Bao Đậu.
“Bao Rau, con là anh trai, phải chơi với em chứ, không thể vứt em qua một bên được.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
“Em ấy toàn chơi mấy thứ vô vị thôi ạ.” Bánh Bao Rau phản bác.
Thủy An Lạc tựa ở cửa phòng bếp, “Không cần biết đồ em chơi có thú vị hay không, việc con phải làm là chơi cùng em, chứ không phải là để ý xem em đang chơi cái gì? Hiểu không?”
Bánh Bao Rau ngẩng đầu, nhìn về phía ba mẹ, lại nhìn cô em gái đang bĩu môi đứng bên cạnh.