Thủy An Lạc hiếu kỳ đứng dậy, bước qua ngồi xổm xuống xem con trai đang làm gì.
“Đệch...”
Nhìn thấy rồi, cô lại đứng bật dậy, không nhịn được phải chửi bậy một câu.
“Mẹ, không được chửi bậy.” Bánh Bao Rau không ngẩng đầu. Nhóc đang nghĩ xem ô này nên điền số nào.
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc sợ hãi quay lại nhìn Sở Ninh Dực, Sở Ninh Dực mỉm cười gật đầu.
Cô chỉ hận không thể đâm đầu vào tường, mấy thứ này cô còn không biết làm, cô không ngờ đến đứa con trai ba tuổi của cô còn lợi hại hơn cả mình, có để người khác sống nữa hay không hả.
Thủy An Lạc quay lại, buồn bực nói: “Ai cho anh cho nó xem cái này, cứ thế này thì em sẽ chẳng còn địa vị nào trong cái nhà này nữa mất thôi.”
Sở Ninh Dực xoa nhẹ chóp mũi của mình, “Em phải nghĩ đứa trẻ thông minh này là do em sinh ra chứ.”
“Ha ha...” Thủy An Lạc cười nhạt, tiếp tục ngả lên đùi anh, “Nhất định không phải do em sinh rồi, sau này ở trong cái nhà này, chắc em chỉ có thể lạnh phát run lên thôi.”
Sở Ninh Dực cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán cô.
Thủy An Lạc nghiêng người, tựa vào đùi Sở Ninh Dực, nhìn anh: “Ý là anh định đi Vân Nam với người tình bé nhỏ của anh có đúng không, vậy Cố Minh Hạo thì phải làm sao?”
“Nhất định phải đưa thím Vu về, về phần Cố Minh Hạo, chờ bọn anh xác định kế hoạch rồi nói, kéo chân hắn một hai ngày không phải là chuyện nhỏ, ngày mai chúng ta đến doanh trại một chuyến, coi như em về thăm nhà ngoại.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Thủy An Lạc hiểu ý của anh, lấy danh nghĩa về thăm nhà ngoại, người anh muốn thăm là Thiếu tướng Thủy Mặc Vân và Thượng tá Sư Hạ Dương thì có.
“Lát nữa em gọi điện cho ba. Em muốn gặp ông ấy, nhất định ông ấy sẽ không có thời gian, còn anh muốn gặp, kiểu gì ông ấy cũng đợi anh từ sớm.” Thủy An Lạc thở dài nói.
Sở Ninh Dực chỉ cười mà không nói gì.
“Mẹ ơi mở cửa, mở cửa cho con.” Bánh Bao Đậu ở ngoài ra sức đập cửa, trông chờ cô nhóc nhấn chuông cửa cũng vô vọng giống như trông chờ vào việc bé tự mở cửa vậy.
Thủy An Lạc thở dài, đứng dậy: “Nữ thổ phỉ duy nhất của nhà anh đã về rồi kìa.”
Sở Ninh Dực khẽ cười, nhìn Thủy An Lạc đi ra mở cửa.
Bánh Bao Đậu kéo cái xe nhỏ của mình từ từ đi vào, trên đầu đầy mồ hôi.
Thủy An Lạc vươn tay sờ một cái, nhíu mày nói: “Đi đâu thế này?”
Bánh Bao Đậu bỏ cái xe sang một bên, vươn tay đòi Thủy An Lạc cởi quần áo cho mình, nóng chết bé rồi.
Thủy An Lạc cởi áo khoác ra cho bé con, sau đó thò tay sờ sau lưng bé, toàn là mồ hôi, thấy vậy Thủy An Lạc bế Bánh Bao Đậu lên.
“Mẹ, mẹ thả con xuống đi.”
“Đi tắm đã, chạy đi đâu chơi thế này?” Thủy An Lạc ôm cô nhóc vào phòng tắm, xả nước nóng xong liền cởi sạch quần áo thả vào.
Sở Ninh Dực nghe giọng nói trong phòng tắm, nhịn không được lắc đầu, hai mẹ con đúng là giống hệt nhau.
Mân Hinh nhanh chóng gửi bài kiểm tra cho Sở Ninh Dực, cũng không hỏi anh cần làm gì.
Sở Ninh Dực nhận được bài kiểm tra liền gọi Bánh Bao Rau tới, sau đó liền bảo con trai làm thử.
Sau khi ấn kiểm tra kết quả, chờ một lát, nhìn số liệu hiện lên, trên gương mặt anh hiếm hoi xuất hiện một thứ gọi là kinh sợ.
Chỉ số thông minh của trẻ con chỉ đang trong thời kỳ phát triển, nhưng chỉ số thông minh của Bánh Bao Rau lại cao đến tận 148, đây là chỉ số mà cả người bình thường cũng không đạt được. Chí ít là như Thủy An Lạc, chỉ số thông minh cũng chỉ ở khoảng 110 đến 120, đây coi như đã là một con số khá cao. Sở Ninh Dực không nhớ khi còn bé chỉ số thông minh của anh là bao nhiêu, nhưng tuyệt đối sẽ không cao đến mức độ này.
Con trai anh, là một thiên tài... bẩm sinh!