Bánh Bao Rau chịu thua cất mấy quyển sách đi, sau đó vẫy vẫy em gái: “Em thích chơi gì, anh chơi với em.”
“Oh yeah...” Bánh Bao Đậu lập tức vứt cái xe nhỏ qua một bên, cười tít mắt đi theo anh trai
Bọn trẻ vào phòng chơi đồ chơi, Sở Ninh Dực đứng dậy đi vào bếp, từ phía sau ôm lấy Thủy An Lạc đang thái rau: “Em biết câu chuyện kia à?”
“Biết chứ, cho nên em rất sợ nó cũng biến thành bộ dạng đó, nếu như thế, em thà để cho sự thông minh của nó không phát triển còn hơn.” Thủy An Lạc nói, quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực.
Anh thuận thế hôn lên môi cô, tiếp tục ôm lấy cô, chỉ khẽ cầm lấy bàn tay đang thái rau của cô, thái cùng cô.
“Anh nói xem, nếu như không có em, có phải anh cũng biến thành một quái nhân như vậy không, tự nhiên em thấy mình thật là vĩ đại.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói.
Sở Ninh Dực: “...”
Anh xin giữ im lặng.
Thủy An Lạc tựa trong ngực anh, mặc anh nắm lấy tay mình thái xong rau, bỏ vào đĩa, sau đó tiếp tục thái cái khác.
“Cuộc sống trong mơ của em, chính là như thế này, anh và em đi làm, bọn trẻ đến trường, tan tầm, bọn trẻ đi chơi, chúng ta cùng nhau làm cơm.” Thủy An Lạc nói, Sở Ninh Dực đã nương theo tư thế này rửa sạch rau.
“Sẽ kết thúc nhanh thôi, chờ mọi chuyện chấm dứt, chúng ta có thể sống cuộc sống như vậy.” Sở Ninh Dực thấp giọng nói.
Thủy An Lạc thở dài, “So với chuyện lúc này, em lại càng muốn xử lý đám hoa đào của anh hơn, chỉ có mấy thứ đó là em nhìn thấy được, sờ nắn được thôi.”
Sở Ninh Dực nhướng mày, cuối cùng cũng thả cô ra, bởi vì anh sợ dầu bắn lên người cô.
“Bản thiếu gia không có hoa đào.”
“Xí, nói nghe hay lắm, Lâm Thiến Thần, Viên Giai Di, còn cả một Thủy An Kiều đã phát điên kia, không phải là hoa đào của anh thì là gì?” Thủy An Lạc tựa vào bệ đá, lấy rau cho anh.
Sở Ninh Dực nhận lấy, chờ dầu sôi hành phi thơm phức rồi mới thả rau vào, “Chuyện mấy trăm năm rồi còn lôi ra nói, hiện giờ thành phố A này có ai không biết Sở Ninh Dực là một kẻ tàn phế đâu chứ.”
“Lần trước còn có một cô y tá ao ước được bò lên giường bệnh của anh đấy.” Thủy An Lạc nói với giọng điệu chua lè.
“Thủy An Lạc, nếu tính như thế, bản thiếu gia cũng phải tính toán tử tế lại, Mặc Lộ Túc ly hôn rồi vẫn còn nhắn tin cho em là thế nào? Còn cả cái gã Cố Minh Hạo dưới lầu lúc nào cũng nhìn em chằm chằm kia nữa.”
Thủy An Lạc: “...”
“Hôm nay sắc trời không tệ, em lấy đĩa cho anh nhé.” Cô cười híp mắt nói.
Có điều Thủy An Lạc vừa mới đi được một bước, liền bị Sở Ninh Dực túm áo lại, “Đĩa ở trong tay em, đi đâu lấy?”
Thủy An Lạc thở dài, quay đầu lại nhìn người đàn ông nào đó.
“Đàn anh nhắn tin cho em, đó là vì quan tâm đến anh họ của người ta, vì ông anh họ đó rất kiêu ngạo, nên người ta chỉ có thể truyền lời qua em thôi, không phải sao?” Thủy An Lạc nói một cách đương nhiên.
Sở Ninh Dực đảo rau với hành phi, còn không quên ném cho cô một ánh mắt “Bịa, em cứ bịa tiếp đi” cho cô.
Thủy An Lạc cúi đầu, bị đá một phát xong mới đưa súp lơ vừa mới rửa cho anh, mở miệng giải thích: “Không phải em không trả lời đấy sao.”
“Mười dòng thì nhắn lại tám dòng, hai dòng còn lại toàn là dấu chấm.” Sở Ninh Dực hừ lạnh.
Thủy An Lạc: “...”
Cô kêu lên: “Em muốn hủy liên kết nick QQ với anh.”
“Đồ ngốc, anh lấy di động em xem, hủy thì có ích gì.” Giọng nói của Sở Ninh Dực nghe càng lạnh lùng hơn.
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc hóa đá tại chỗ, tại sao cô lại nhắc đến đề tài này, tại sao? Tại sao? Tại sao chứ?