Thủy An Lạc nấu xong món thứ nhất lại tiếp tục đến món thứ hai.
“Ba, hôm nay ba đã nói chuyện với con thì con cũng có vài suy nghĩ muốn nói với ba.” Thủy An Lạc vừa làm cơm vừa nói, tiếng dầu sôi trong chảo dường như muốn lấp đi thanh âm của cô.
“Vốn dĩ, kể cả là con hay là mẹ thì ở Sở gia đều là những người khác họ. Ninh Dực cũng đã nói với con rồi, kỳ thực bà nội vẫn không hề chấp nhận mẹ con thế nhưng mẹ được ba che chở, bây giờ thử nhìn xem, Ninh Dực bảo vệ con có khác gì ba năm xưa hay không?” Thủy An Lạc vừa nói vừa giảm lửa xuống. Cô thở dài rồi lại nói tiếp: “Lúc con dâu mới về chung nhà thì con dâu chính là một sự tồn tại vô cùng khó xử! Người trong nhà chồng toàn người xa lạ, về nhà mẹ đẻ rồi cũng vẫn là một người ngoài. Dù sao con gái gả chồng giống như bát nước đổ đi! Tốt số thì được gả vào nhà có mẹ chồng đối xử tốt với mình, còn số không tốt thì cũng giống như con với mẹ bây giờ, đại khái chắc cũng là như thế đấy nhỉ.”
Sở Mặc Bạch hơi hơi hé miệng, thế nhưng không nói gì.
“Vậy nên ba không cần nói xin lỗi với con. Ninh Dực nói gì ba cũng không cần quan tâm đâu! Dù sao thì những lời trách móc của Ninh Dực bây giờ cũng chính là lời mà ba đã nói với bà nội năm xưa. Con không trách mẹ, mẹ với con cũng chẳng có gì khác nhau!” Giọng Thủy An Lạc rất bình thản không hề phập phồng. Cô đậy nắp rồi lại rồi bắc bếp nấu con cá đã được ướp sẵn gia vị.
“Con luôn nhìn nhận mọi chuyện rõ ràng, còn ba lại là người hồ đồ rồi.” Sở Mặc Bạch lắc đầu thở dài.
Thủy An Lạc quay đầu nhìn Sở Mặc Bạch: “Ba không hồ đồ, chỉ là ba quá để tâm đến chuyện mẹ con không vui! Bà ấy có được một người yêu thương mình như ba mới là điều khiến người khác hâm mộ.”
“Ha ha, cũng giống như con vừa nói, con vào nhà này là một sự tồn tại khó xử, mà người khiến các con khó xử chính là chúng ta. Những gì mà chúng ta có thể làm chắc cũng chỉ có thế này thôi.” Sở Mặc Bạch lắc đầu nói: “Không cần làm nhiều đồ ăn đâu, vừa vừa là được rồi.”
Thủy An Lạc đáp lại một tiếng rồi nhìn ba chồng đi ra ngoài.
Thủy An Lạc quay đầu lại, bắt đầu gắp đồ ăn ra, sau đó lại bắc nồi làm chiên gà, Bánh Bao Đậu với Bánh Bao Rau đều không ăn đồ xào trực tiếp, bắt buộc phải chiên qua rồi xào thì mới ăn, cái tật xấu này giống y như Sở Ninh Dực.
Sở Mặc Bạch đi ra ngoài rồi ngồi xuống sofa. Sở Ninh Dực thấp giọng cười, nói: “Ba đây là đang thể hiện kỹ thuật cắt rau của mình đấy hả.”
“Người vợ này của con đáng để con che chở.” Sở Mặc Bạch nói.
“Ba, nếu cô ấy không đáng để con che chở thì con còn cưới cô ấy về làm gì? Cưới cô ấy về giặt quần áo nấu cơm cho con sao? Như vậy thì con chỉ cần tìm người giúp việc là được rồi! Hay là cưới cô ấy về để sinh con? Nếu cho con muốn thì đoán chừng cả cái thành phố A này đều có cháu của ba đấy, nhiều lắm!” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
“Con còn nói mập mờ thế làm gì?” Sở Mặc Bạch bật cười thành tiếng: “Về sau bớt gặp nhau đi! Tính tình của mẹ con trong phút nhất thời không thể sửa được đâu.”
“Con không rõ, chính mẹ cũng không được bà nội con chào đón. Bà cũng biết cảm giác đó thế tại sao lại vẫn chọn con đường mà bà nội của con đã đi? Ba nhìn xem, cả ba cũng không ngoại lệ.”
“Cái thằng nhóc thối này lại thích ăn đòn đấy hả!” Sở Mặc Bạch túm lấy sách trên bàn rồi ném qua, thế nhưng lại bị Sở Ninh Dực bắt được: “Con là do bà ấy sinh ra, con cứ thế bị người khác cướp đi như vậy mà bà ấy có thể vui vẻ được sao?”
Sở Ninh Dực hừ một tiếng, anh có hai đứa con trai cơ mà, chắc chắn sau này vợ anh sẽ không như vậy, chắc chắn cô sẽ thành một người mẹ chồng tốt.
“Tóm lại là hôm nay không phải ba mẹ tới xin lỗi, mà là đến để ăn cơm chùa đúng không?” Sở Ninh Dực đột nhiên phản ứng lại.
Sở Mặc Bạch nghe được tiếng dầu sôi tưới lên mình cá trong nhà bếp truyền ra thì biết món ăn cuối cùng đã xong rồi, ông thừa dịp này vội nói: “Nói cho cùng thì cả hai chúng ta đều thất bại. Ba không khuyên bảo được bà nội của con mà con thì cũng chẳng khiến mẹ con yên tâm được.”
Thủy An Lạc đi ra định gọi mọi người ăn cơm, thế nhưng lại trùng hợp nghe được câu này.
Bàn tay đang bưng mâm của cô không tự chủ được mà khẽ nghiêng một cái.