Thủy An Lạc hít sâu một hơi, đàn ông của Sở gia ai cũng là yêu nghiệt hết.
Ba chồng vừa mới cố ý chạy vào bếp phô diễn kỹ thuật cắt rau, chứ không hề có ý giúp cô làm cơm. Ý của ông rõ ràng là: Con mau xem, ba nấu ăn cũng không tệ đâu nhé. Vì sao à, là vì hầu hạ vợ của ba đấy. Đến ba đây còn phải hầu hạ mẹ chồng của con nữa là, con đừng có nhiều chuyện nữa.
Thủy An Lạc tự nhận mình không hề nhiều chuyện. Cô đã quyết định ít qua lại rồi, hơn nữa cũng không phản đối chuyện Sở Ninh Dực mang theo tụi nhỏ về thăm ba mẹ chồng, giờ là hai người họ đích thân tới.
“Ăn cơm thôi.” Thủy An Lạc vừa nới vừa đặt đồ ăn lên bàn, sau đó quay về nhà bếp bưng thức ăn ra.
Bánh Bao Rau gọi bà nội và em gái, vốn nhóc đã không nói nhiều thế nhưng sắc mặt hôm nay lại cực kỳ khó coi.
Thủy An Lạc sắp hết các món lên bàn, năm món một canh, phong phú hơn các bữa cơm bình thường một chút.
“Chỉ thế này thôi à?” Hà Tiêu Nhiên nhíu mày nói, tỏ ra không hài lòng.
Tay đang xới cơm của Thủy An Lạc hơi khựng lại. Cô không nói gì mà tiếp tục xới cơm.
“Nếu mẹ cảm thấy những món ăn này không đủ để chiêu đãi mẹ thì về đi, con bảo khách sạn đưa một bàn Mãn Hán Hoàn Tịch qua cho mẹ!” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, tay đã nhấc đũa lên.
“Con...”
“Được rồi, Lạc Lạc bận rộn trong bếp lâu lắm đấy. Một mình con bé làm những thứ này cũng không dễ dàng gì, hơn nữa có làm nhiều thì cũng không ăn hết!” Sở Mặc Bạch kéo kéo ống tay áo của Hà Tiêu Nhiên, ý bảo bà thôi đi.
Hà Tiêu Nhiên sống biết bao năm trong cảnh sinh hoạt đầy đủ của một vị phu nhân, có bữa cơm nào của bà mà không có bảy tám món ăn, vậy nên hôm nay nhìn thấy mâm cơm này cũng khó trách sao bà lại cảm thấy khó chịu.
Bánh Bao Rau ngẩng đầu lên nhìn bà nội của mình, bàn tay còn cầm cái thìa nhỏ, nhóc liếc mắt rồi tiếp tục cúi đầu ăn.
Hà Tiêu Nhiên hơi khựng một chút, bởi vì trong mắt của cháu trai ánh lên sự không vui.
Bánh Bao Rau không nói nhiều, thế nhưng chính vì thế mà hiệu quả của mỗi hành động của nhóc đều tốt hơn.
“Oa, hôm nay nhiều đồ ăn thật đấy, con yêu mẹ nhất!” Bánh Bao Đậu ôm lấy Thủy An Lạc rồi hôn một cái thật kêu: “Còn có cá mà con thích nhất nữa!”
Thủy An Lạc bế Bánh Bao Đậu ngồi xuống, sau đó khom lưng giúp Sở Ninh Dực đẩy xe lăn xong xuôi rồi mới đi vào toilet.
Hành động của Thủy An Lạc rất tự nhiên, thế nhưng Sở Mặc Bạch lại cảm thấy mặt như bị vả một cái.
Con gái người ta chăm sóc con trai của mình, chăm sóc cháu của mình, thế nhưng ông còn định nói này nói với con gái nhà người ra rằng, hãy đối xử với mẹ chồng tốt một chút, nhẫn nhịn bà một chút.
Đây không phải vả mặt thì là gì?
Sở Ninh Dực lạnh lùng nhìn ba mình, trong lòng lại không nhịn được mà hừ lạnh. Kỹ thuật cắt dao của ba tốt thì sao? Kỹ thuật tốt thế sao không làm cơm luôn đi?
Thủy An Lạc quay lại rồi ngồi xuống giữa Sở Ninh Dực và Bánh Bao Đậu. Cô cũng chỉ có thể coi như không thấy vẻ mặt lạnh lùng của mẹ chồng, bảo cô bị người ta vả vào mặt xong lại còn xum xoe đối tốt với người ta thì cô không làm được.
“Lạc Lạc gầy quá, ăn nhiều chút đi! Để mai ba cho hai người giúp việc từ nhà lớn qua đây, để Lạc Lạc đỡ phải mệt mỏi quá.” Sở Mặc Bạch nói, lần này thì ông thật lòng nghĩ như vậy.
Thủy An Lạc giúp Bánh Bao Đậu gỡ xương cá, sau khi kiểm tra kỹ càng mới đút vào miệng bé: “Không sao đâu ạ, một mình con làm cũng được, tụi nhỏ cũng ngoan lắm, hoàn toàn không cần con phải trông nom.”
“Bánh Bao Đậu ngoan lắm!” Bánh Bao Đậu không cầm thìa mà trực tiếp dùng tay bốc đồ ăn.
Hà Tiêu Nhiên biết tật xấu này của Bánh Bao Đậu, mỗi khi Bánh Bao Đậu về nhà bên kia, bà đều cố gắng sửa cái tật này của con bé. Giờ thấy Thủy An Lạc không quan tâm chuyện này thì tâm tình lại kém đi.
“Dùng tay ăn, tay có sạch không?” Hà Tiêu Nhiên trầm giọng nói.
Bánh Bao Đậu ngẩng đầu lên, miệng khẽ giật giật. Bé không thích dùng đũa. Đây cũng chính là lý do cơ bản mà Bánh Bao Đậu không thích qua chỗ của bà nội. Bé dùng tay thì làm sao chứ?