“Không ạ, tụi nhỏ đang chơi ở nhà đối diện, để con đi gọi chúng nó về.” Thủy An Lạc nói xong liền đi ra ngoài.
“Sở Ninh Dực! Con trưng ra cái mặt đó là sao hả?”
Thủy An Lạc vừa mới đi đến cửa đã nghe được giọng nói không vui của mẹ chồng. Cô thở dài rồi vẫn quyết định đi ra ngoài, sang nhà đối diện.
Sở Ninh Dực bưng chén nước, không hề thay đổi sắc mặt: “Nếu mẹ tới đây để vợ con nhìn sắc mặt mẹ thì hoàn toàn không cần thiết đâu, chưa ăn cơm thì để con bảo khách sạn mang một bàn thức ăn tới? Đừng bắt vợ con cực khổ đi làm cơm trưa cho hai người rồi vẫn còn bị kén cá chọn canh.”
“Sở Ninh Dực! Con...”
“Bà nội, bà nội...” Bánh Bao Đậu chạy vào rồi lập tức nhào vào Hà Tiêu Nhiên.
Bánh Bao Rau thong thả đi theo mẹ bước vào, sau đó ngoan ngoãn đứng bên cạnh ba mình: “Con chào ông bà.”
Hà Tiêu Nhiên thấy cháu gái thì cuối cùng tâm trạng cũng tốt hơn một chút.
Thủy An Lạc không nói gì mà đi thẳng vào nhà bếp làm cơm.
Sở Ninh Dực cúi đầu không thèm nhắc lại. Trong phòng khách lúc này lại vang lên tiếng líu ra líu ríu của Bánh Bao Đậu.
Sở Mặc Bạch đột nhiên đứng dậy, sau đó đi vào nhà bếp.
Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, nhưng cũng không nói gì.
Trong mắt Hà Tiêu Nhiên xẹt qua chút thâm ý khó có thể nhìn ra, sau đó bà kéo cháu gái đi lên lầu.
Thủy An Lạc đang xắt hành tây. Cô định nấu canh, mùa đông ăn chút canh hầm cũng tốt.
“Lạc Lạc.”
Sở Mặc Bạch đột nhiên lên tiếng. Thủy An Lạc hơi giật mình, cô vội lau nước mắt mình đi: “Ba, sao ba lại vào đây, con đang xắt hành tây, cay mắt lắm, ba ra ngoài trước đi!”
Sở Mặc Bạch cầm lấy con dao rồi bắt đầu thản nhiên thái hành tây dưới con mắt khiếp sợ của Thủy An Lạc: “Lạc Lạc, mục đích của ba mẹ tới đây ngày hôm nay chủ yếu là để xin lỗi con.”
“Dạ?” Thủy An Lạc còn đang khiếp sợ với đao pháp của bố chồng, thảo nào mà Sở Ninh Dực biết nấu cơm, thì ra là học từ bố chồng của cô: “Xin lỗi gì con chứ?”
Thủy An Lạc nói rồi cúi đầu đập trứng gà vào bát, bắt đầu khuấy đều.
Sở Mặc Bạch cắt hành xong xuôi rồi gạt vào bát, bảo Thủy An Lạc còn cái gì cần cắt thái thì cứ đưa cho ông.
Thủy An Lạc vội vàng bắt cá trong bồn nước ra: “Cái này cần chặt mình, chỗ bụng cần phải khía ra, hay là để con làm cho.”
“Cá khổng tước à? Cái này ba biết.” Sở Mặc Bạch cười, kỹ thuật dùng dao của ông còn tốt hơn Thủy An Lạc nhiều.
Thủy An Lạc xấu hổ cười cười, tiếp tục xử lý những nguyên liệu còn lại.
“Mẹ của con ấy mà, bà ấy quen cao ngạo rồi. Trước đây nếu không vừa ý, với người không quen bà ấy đều tự nhẫn nhịn. Hiện tại có con rồi, ba thấy có lẽ bà ấy cho rằng con là người thân thiết cho nên mới tức giận quá nên trút lên con như vậy thôi.”
Thủy An Lạc cúi đầu không dám gật bừa, nếu như đây là lý do để mẹ chồng cô mắng cô thì cũng quá nát rồi, mẹ chồng cô cũng thân thiết với chồng cô mà, sao không trách cứ con trai của bà đi?
“Ba, ba không cần nói đâu, con hiểu mà.” Thủy An Lạc nhàn nhạt nói.
Cô cầm đống rau đã được cắt xong lại, bắt đầu chuẩn bị chảo dầu.
Sở Mặc Bạch dừng một chút, sau đó đem cá đã được xử lý thành hình xòe đuôi ướp gia vị: “Lạc Lạc, có thế nào thì ba cũng không nghĩ rằng, con lấy Ninh Dực chính là cái phúc của nó.”
Thủy An Lạc cười không nói.
Với người lớn, cô luôn đối xử thật lòng, nhưng sự thật thì chính cô lại không hề nhận được bất cứ sự đối đãi tử tế nào.
Với họ mà nói, có lẽ cô cũng chỉ là người ngoài mà thôi.
Sở Mặc Bạch rửa tay xong không đi ra ngoài mà đứng dựa vào tủ lạnh nhìn Thủy An Lạc xào rau.